Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)


Sau khi cặp song sinh nhà họ Hạ rời đi, Vương Manh Manh đành dứng ra giảng hòa, mặc dù không hài lòng với cách cư xử của chị gái nhưng cô ta cũng không tranh cãi với Vương Lệ Trân. Lúc này, Vương Manh Manh dường như đã trưởng thành hơn trông thấy.

Nhưng sóng gió qua đi mọi người lại bắt đầu thấy mất hứng, ngay cả một người hướng ngoại như Quả ớt nhỏ cũng chỉ có thể thành thật đứng tại chỗ, không dám nói năng lung tung.

Ăn xong bánh kem, Mã Tiêu Tiêu ngáp một cái, Lưu Công Cẩn biết cô bé đã buồn ngủ nên đứng dậy chào tạm biệt, cô bé với lớp trang điểm dày bịch trên mặt lễ phép nói với mọi người: “Cảm ơn vì bữa tiệc".

Long Thiên mỉm cười, xoa đầu cô bé nói: "Vậy lần sau đến nhà hàng của em anh có thể ăn miễn phí không?"

"Được chứ".

"Móc ngoéo”.

"Được”.

Cô bé dơ ngón tay ra bắt ngoéo với Long Thiên, Long Thiên ngồi xổm xuống nói nhỏ: "Em phải đề phòng anh Công Cẩn nhà em đấy, anh chắc chắn cậu ta có ý đồ với em”.

Lưu Công Cẩn trừng mắt với Long Thiên, không thèm phản bác.

Cô bé giả vờ ngạc nhiên che miệng nói: "Ôi trời, bị anh phát hiện rồi sao".

Long Thiên phì cười tới nỗi đau bụng bởi sự dễ thương của cô bé.

Cô bé đi ba bước lại quay đầu vẫy tay tạm biệt Long Thiên. Xem ra tối nay anh đã hoàn toàn thu phục được cô bé, hơn nữa còn đứng cùng một chiến tuyến với cô bé. Haha, Mã đao giáp à, Mã đao giáp, tôi chủ động tới nhà, ông có thể không quan tâm, nhưng tôi sẽ lấy thiện cảm của con gái ông trước, tới lúc đó, nếu ông không dạy tôi đao pháp, tôi sẽ bảo Lưu Công Cẩn lừa đưa cô bé đi mất, xem ông tìm ai mà than khóc đây.

Sau khi bước vào thang máy, cô bé mới ngẩng đầu nói nói: "Anh Công Cẩn, Long Thiên đâu phải người xấu như bố em miêu tả đâu, em thấy anh ấy cũng giống người tốt mà".

Lưu Công Cẩn vui vẻ nói: "Bố em chỉ dọa em thôi, sợ em bị đàn ông lừa nên mới gạt em tất cả đàn ông trên thế giới đều là người xấu".

“Em biết mà, ông ấy rất thích hù dọa em, nhưng em thật sự thấy anh Long Thiên là người tốt”, cô bé nói rất nghiêm túc.

Lưu Công Cẩn bất đắc dĩ nói: "Này, con nhóc này, em đừng nói với anh là em thích cái tên dở hơi đó rồi đấy nhé, nhanh như vậy đã quên Dương Tử Minh rồi sao?"

Mã Tiêu Tiêu lộ ra vẻ mê trai nói: "Đúng là em rất thích anh ấy, anh ấy trông trưởng thành hơn Dương Tử Minh nhiều, nhưng anh ấy lại có bạn gái mất rồi, hơn nữa còn rất xinh đẹp, chắc chắn anh ấy không để ý đến em đâu".

Lưu Công Cẩn có chút đau lòng nói: "Sao em có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy chứ, lúc trước còn nói là chỉ thích mỗi mình anh thôi".

Mã Tiêu Tiêu cười đắc chí nói: "Anh ghen à?"

"Anh cần gì phải ghen vì một con nhóc như em, em tự tin quá rồi đấy".

"Anh ghen thật rồi”.

Lưu Công Cẩn bĩu môi, lần này không hề phản bác.

Cô bé rất vui nhưng che giấu cảm xúc cũng rất kỹ, cô bé không nhảy cẫng lên vì vui sướng. Thực ra cô bé chưa nói với Lưu Công Cẩn trai đẹp như Dương Tử Minh có rất nhiều, trưởng thành như Long Thiên cũng không thiếu, sau này cô bé cũng sẽ gặp được nhiều người đàn ông ưu tú, nhưng bạch mã mãi mãi chỉ có một, cho dù người đó là Long Thiên hay một trăm Dương Tử Minh cũng không thay đổi.

Anh chính là bạch mã của em, bạch mã vương tử.

"..."

Long Thiên trở về phòng VIP thì thấy mọi người gần như đã về hết, chỉ còn Vương Manh Manh vẫn còn đang hờn dỗi ở đó. Anh biết cô em vợ này đang tức giận điều gì, đơn giản là vì chuyện của Hạ Tuyết thôi, thực ra Long Thiên không hề cảm thấy vợ mình làm sai, nói thật là anh cũng không mấy thiện cảm với Hạ Tuyết khi cô ta cứ năm lần bảy lượt gửi tin nhắn làm phiền anh. Anh không ghét nhưng cũng không thích. Anh không phải là người ai đến cũng không từ chối, mặc dù mỗi lần nhìn thấy gái đẹp thì đều chọc ghẹo vài câu, nhưng cũng không phải tên háo sắc lợi dụng mọi thời cơ.

Hơn nữa, Hạ Tuyết này cũng lớn mật thật, anh đã nháy mắt cảnh cáo cô ta, mà cô ta vẫn lén lút liếc mắt đưa tình với anh, bảo sao Vương Lệ Trân lại tức giận. Như vậy thật sự rất không tốt, đàn ông chưa chắc sẽ thích phụ nữ ngoan ngoãn, nhưng chắc chắn sẽ không thích một người phụ nữ hay liếc mắt như vậy.

Sau khi đỡ ông Phương dậy, Long Thiên không giúp hai chị em nhà này hòa giải tranh chấp, chị em nhà họ Vương cũng không nói lời nào mà bắt đầu chiến tranh lạnh, bốn người lên xe trở về nhà.

Sau khi Long Thiên đưa ông Phương đã say mèm không hề có chút phong thái của một bậc cao nhân này trở lại phòng thì đi tới phòng khách, vừa bước tới phòng khách đã thấy Vương Manh Manh và Vương Lệ Trân đang ngồi đối diện nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng Vương Manh Manh vẫn bị yếu thế, sau khi nhẹ nhàng nói lời chúc ngủ ngon với chị gái, thì ngoan ngoãn trở về phòng lên giường nằm.

Lúc này Vương Lệ Trân mới đưa mắt nhìn Long Thiên, Long Thiên giật mình, Vương Lệ Trân đứng dậy nói: "Sau này còn để tôi thấy anh liếc mắt đưa tình với cô bé đó thì cẩn thận tôi móc mắt anh đấy".

Sau khi Vương Lệ Trân về phòng, Long Thiên mới sờ mũi, dở khóc dở người nói: "Vợ à, em nói vậy người khác sẽ hiểu lầm là anh được em bao nuôi đó, cơ mà, được bao như vậy cũng thoải mái phết".

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!