Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

"Mẹ kiếp có cậu mới là đồ sợ vợ ấy", Long Thiên tức tối nói, sau đó châm điếu thuốc lên hút rồi tiếp tục: "Tôi vừa gặp anh Thái ở bên dưới, giờ đã về dưới chướng cô gái họ Yên kia rồi".

Tiểu Nam Tử ngạc nhiên nói: "Chính là con mụ điên mà năm đó đã đánh anh em mình một trận ở rạp chiếu phim sao?"

Long Thiên gật đầu, Tiểu Nam Tử bất đắc dĩ than thở: "Mấy năm cậu đi, tôi, tiểu Phong và chị

Dung Dung vẫn liên lạc tụ tập với nhau, chỉ có mỗi anh Thái là chẳng bao giờ đến, dần dà cũng không còn liên lạc tình cảm gì nữa. Tôi thật sự không ngờ tên ngốc đó lại chạy theo bám đít đám nhà họ Yên, chuyện năm đó đến một nhân vật nhỏ nhoi như tôi còn biết, lẽ nào tên ngốc này lại không biết cậu và nhà họ Yên là kẻ địch không đội trời chung sao, lẽ nào vẫn còn giận cậu vì chuyện Lâm Chi Tử?"

"Tôi nói chuyện với anh ta vài câu, cũng không phải vì Lâm Chi Tử đâu", Long Thiên thở dài nói.

Tiểu Nam Tử tức giận đập bàn nói: "Vậy anh ta có ý gì, nhất định phải đối đầu với cậu mới được sao, tình cảm chơi với nhau ngần ấy năm anh ta quên hết rồi à?

Mặc dù lần nào xảy ra chuyện cũng do anh ta chịu trận, nhưng đó đều là chuyện nhỏ, nếu có chuyện hơi lớn chút thì chúng ta ai đã từng bạc đãi anh ta chứ?

Tiểu Phong giúp anh ta đỡ một nhát dao, mẹ kiếp cậu còn vì anh ta mà bị hơn mười người đánh cho không còn ra hình người, vẫn là tôi lôi cậu từ trong đống người đó ra.

Lúc đó anh ta ở trong bệnh viện khóc lóc om sòm, còn quỳ xuống nhận cậu làm bố nuôi nữa, thế mà giờ thì sao, lương tâm đã vứt cho chó ăn nên đã quên hết tất cả rồi à?"

Long Thiên rít một hơi thuốc, không nói gì, Tiểu Nam Tử càng nói càng tức giận, đứng lên nói: "Cậu đưa địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi phải đến tìm cái tên ngu ngốc đó để nói cho rõ ràng, nếu thật sự đã quyết tâm đứng trên thuyền của nhà họ Yên, thì anh em cũng không ngăn cản anh ta theo đuổi vinh hoa phú quý, cùng lắm là cắt áo đoạn tuyệt tình nghĩa, sau này gặp lại coi như không quen biết nhau nữa!"

"Tiểu Phong thích đánh nhau hiện giờ đã trở thành quân nhân tám sọc tuân thủ kỷ luật, chị Dung Dung bất cần đời cũng đã đỗ vào đại học Thanh Hoa, Thanh Cửu không muốn chịu khổ nhất lại có thể đến sơn thôn làm giáo viên, cậu cũng trở thành con rể của nhà họ Đoàn, mọi người đều đã thay đổi rồi. Anh ta chọn làm tay sai cho nhà họ Yên cũng có gì đáng ngạc nhiên đâu, đều là số mệnh của mình, anh ta không nợ tôi cái gì, tôi cũng không nợ anh ta điều gì, nếu cứ đứng ra gào lên bắt anh ta dừng lại thì đúng là có chút quá đáng rồi", Long Thiên thản nhiên nói.

TIểu Nam Tử nghe vậy mới ngồi xuống, cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ hô uống rượu uống rượu đi.

Vẫn là những con người đó nhưng đều đã thay đổi hết rồi, có lẽ trên đời này vốn dĩ không có thứ gì mà vĩnh viễn không thay đổi.

Cũng sắp đến mười hai giờ, nên cắt bánh sinh nhật thôi, Vương Manh Manh là nhân vật chính, đội chiếc mũ sinh nhật đứng ở giữa nhìn ngọn nến cầu nguyện, Nhan Như Ngọc cầm micro hát chúc mừng sinh nhật.

Mặc dù là do Vương Manh Manh năn nỉ mãi nhưng Long Thiên cũng không thấy trên gương mặt tay lang băm này có chỗ nào không vui, có lẽ biết qua đêm nay anh ta sẽ phải đi cho nên mới thỏa mãn một lần yêu cầu của Vương Manh Manh.

Như Vương Lệ Trân đã từng nói, Vương Manh Manh cùng lắm chỉ là một vị khách qua đường trong đời Nhan Như Ngọc mà thôi, định sẵn là không thể gây nên sóng to gió lớn gì, nhưng có rất nhiều lúc tình cảm nhất thời cũng không phải là chuyện gì xấu, nỗ lực đâm đầu và tường đồng, biết tường không đổ thì người cũng học được cách trưởng thành, đây vốn dĩ cũng là một phần phải trải qua trong quá trình trưởng thành.

Sau khi Vương Manh Manh ước xong thì thổi nối, tất cả mọi người vỗ tay chúc mừng, cô nàng ngửa mặt lên trời cười to nói: "Bổn cách cách bây giờ đã trưởng thành rồi, chị, sau này em có thể đi qua đêm rồi, chị không thể mắng em được nữa!"

Không ít người cũng bật cười theo, Vương Lệ Trân cũng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Nhan Như Ngọc đặt chiếc mirco xuống, sau đó quay người rời đi, Vương Manh Manh nhìn theo bóng lưng của anh ta, chỉ đứng tại chỗ cắn môi, cuối cùng cũng không đuổi theo nữa.

Bạn không thể níu giữ một người phải đi, giống như bạn không thể gọi một người giả vờ ngủ dậy được.

Cô ta đã tiếp cận được sự nỗ lực lớn nhất của anh, nhưng chung quy lại vẫn không thể thành công.

Vương Manh Manh chưa yêu đã thất tình cố gắng cắn răng, nước mắt lưng tròng rồi nhưng không dám khóc.

Đột nhiên, một bàn tay đẩy cô nàng một cái, Vương Manh Manh quay lại nhìn người chị gái đang cười với mình, cô chỉ cười rồi nói: "Đi đi, chỉ tối nay thôi, chị cho phép em đi qua đêm không cần về".

Vương Manh Manh gật đầu, cuối cùng lấy hết dũng khí quay người chạy ra khỏi phòng VIP.

Long Thiên thấy vậy, cười nói: "Như thế có được không?"

"Tôi chỉ không muốn con bé phải tiếc nuối". Vương Lệ Trân ngẩng đầu nhìn Long Thiên nói: "Tôi cũng không muốn bản thân phải nuối tiếc".

Long Thiên còn chưa kịp phản ứng, Vương Lệ Trân đã nhón chân lên cưỡng hôn Long Thiên trước mặt Hạ Tuyết, trong lúc Long Thiên còn đang hoang mang, cô xoa môi mình sau đó quay lại nhìn Hạ Tuyết đang kinh ngạc, bá đạo nói: "Đây là người đàn ông của tôi, chú ý ánh mắt của mình đi".

Hạ Tuyết kêu lên một tiếng rồi bật khóc.

Vương Manh Manh lao ra khỏi phòng riêng chạy thẳng đến thang máy, cuối cùng cũng nhìn thấy Nhan Như Ngọc đang đứng dựa lưng vào tường ở cuối hàng lang, vẫn là bộ quần áo trắng như tuyết toát lên vẻ nho nhã không nói nên lời, Vương Manh Manh đi đến đứng trước mặt anh ta, ngẩng đầu lên nói: "Em biết anh phải đi, nhưng ít nhất cũng phải nói một tiếng tạm biệt chứ".

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!