Trịnh Hòa cười nhạo, nói: “Chắc chắn không thể có chuyện đó được, tôi đã dùng thần thức kiểm tra rồi, tên đó chẳng khác gì người bình thường cả, đừng nói là võ giả mà cả tố chất cũng gầy yếu hơn người bình thường rất nhiều, có lẽ thằng nhóc nhà họ Long kia giả ngây giả dại còn cậu ấm nhà họ Phạm thì thật còn hơn vàng bốn số chín”.
“Cũng đúng, có thể quỳ xuống trước mặt tôi thì làm gì có tài năng đáng nói?”, Yên Vô Song cười mỉa mai.
Yên Tiểu Nguyệt trông có vẻ đang ngắm mây ngắm hoa đột nhiên lên tiếng: “Nếu như anh ta chỉ giả vờ thì sao?”
Trịnh Hòa và Yên Vô Song đều sửng sốt, Yên Tiểu Nguyệt thông minh từ nhỏ, đó cũng là lý do tại sao nhà họ Yên yêu thương cưng chiều con bé, chỉ cần nuôi dưỡng và dạy dỗ đúng hướng thì chắc chắn tu vi sẽ không thua kém gì Yên Vô Song, quan trọng hơn là con bé có khả năng nhìn thấu lòng người, có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ trong lòng đối phương, nếu thật sự đúng như lời cô bé nói, Phạm Thái Nhàn đang cố giả vờ làm một tên ngốc thì hành động quỳ xuống đó có thể nghĩ theo một hướng khác.
Liên tưởng đến việc tên công tử nhà họ Long sẵn sàng ra tay để bảo vệ, lưng Trịnh Hòa bắt đầu vã mồ hôi lạnh, Yên Vô Song lại nghiêm túc nói: “Em nói thật không Tiểu Nguyệt?”
Yên Tiểu Nguyệt thẻ lưỡi nói: “Em chỉ nói thế thôi, có lẽ anh ta là một tên vô dụng thật cũng nên”.
Yên Vô Song à lên, mắng kẻ vô dụng đúng là vô dụng, nếu như anh ta là loại anh hùng có thể nằm gai nếm mật thì dù có phải làm lẻ cho người như thế cô ta cũng có ngại gì?
Tiếc là anh ta không phải một anh hùng.
“…”
Trịnh Hòa dẫn chị em nhà họ Yên bỏ trốn mất dạng, để lại Thái Vũ Si xấu hổ đứng đó, anh ta và Long Thiên từng là bạn với nhau thật nhưng cũng không liên lạc với nhau hơn bốn năm rồi, hơn nữa thân phận của hai người trong lần gặp mặt này cũng hơi xấu hổ nên nhất thời chẳng biết nói gì.
Có lẽ là biết Long Thiên có quen biết với Thái Ca nên nhóm Nhan Như Ngọc cũng không làm khó làm dễ người này, Phạm Thái Nhàn đưa phần quà cho Nhan Như Ngọc để anh ta chuyển cho Vương Manh Manh rồi đỡ Lão Quỷ dậy chuẩn bị đến bệnh viện, đi ngang qua thanh niên cao to kia lại nói: “Cảm ơn anh đã nương tay, nhưng tôi sẽ nhớ thật kỹ chuyện tối hôm nay”.
Thái Ca nhún vai tỏ vẻ không quan tâm lắm, trông như kiểu thích kiếm chuyện thì mình cứ chơi với nhau thôi.
Phạm Thái Nhàn và Lão Quỷ lái chiếc Ferrari đi mất, Lưu Công Cẩn theo Nhan Như Ngọc về chỗ cũ, nơi đó vẫn còn rất nhiều em gái chờ cậu ta, nếu không có đánh nhau thì hẳn là cậu ta đã không bỏ lại rồi.
Nơi này chỉ còn lại mỗi Long Thiên và Thái Vũ Si, Long Thiên nghĩ nghĩ, quyết định ra quầy bán tạp hóa mua thuốc hút, là 1906 mọi người thường hút, mười lăm đồng một hộp.
Anh mở hộp thuốc lá ra đưa cho Thái Vũ Si một điếu, Thái Vũ Si thoáng do dự rồi nhận lấy, Long Thiên châm lên cho anh ta rồi tự châm cho mình một điếu, rít nhẹ và nhả khói.
Hai người đều ngồi xuống đất, chẳng nói chẳng rằng, đúng là thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, năm đó bọn họ cũng được xem là anh em tốt có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, nhưng vì Lâm Chi Tử nên cuối cùng mỗi người một ngả.
Thái Ca phá vỡ bầu không khí im ắng nói: “Thật ra tôi đã đọc hết tất cả những lá thư cậu viết cho tôi trong suốt thời gian qua nhưng vì không biết phải trả lời thế nào nên mới không hồi âm”.
“Anh có xem là được rồi”, Long Thiên ngẩng đầu lên nhìn trời: “Anh có còn hận tôi vì khi đó đã không thể bảo vệ Chi Tử thật tốt không?”
Thái Vũ Si nhả khói, mặt bình tĩnh nói: “Ban đầu tôi đã rất hận, suy cho cùng Chi Tử cũng chết vì cậu, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ ngây thơ chẳng biết gì, hệt như cô bé lọ lem trong phim truyền hình vậy, ngây ngô như tờ giấy trắng vậy.
Khi đó tôi đã nghĩ rằng một cây cỏ nhỏ như cô ấy không nên bị mưa rền gió dữ của thể giới này tàn phá, thế nhưng cậu lại xuất hiện, Tiểu Nam Tử và Phong Ức Không luôn mắng tôi khờ, nhưng có ngu cũng nhận ra được cô ấy mà theo cậu thì chẳng có kết quả gì tốt đẹp.
Không bàn đến mối quan hệ gia đình loạn như một mớ bòng bong của cậu, chỉ xét đến lúc chúng ta đi chơi với nhau thôi tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu suýt bị ám sát bao nhiêu lần rồi?
Bọn Tiểu Nam Tử không biết, một võ giả như tôi lại không thể ngồi yên được, nếu không có vệ sĩ ngấm ngầm bảo vệ thì liệu cậu có thể sống được đến bây giờ hay không?”
“Nên tôi đã có một linh cảm từ rất sớm, Chi Tử đi theo cậu thì sớm muộn gì cũng gặp chuyện chẳng lành.
Mọi thứ cũng không vượt ra ngoài dự đoán của tôi, một đám bắt cóc nhằm vào cậu nhưng cuối cùng cô ấy lại thành người phải hy sinh, tôi có thể nghĩ ra được những điều đó thì tại sao một người thông minh như cậu lại không cân nhắc tới được?
Nói hận cậu thì có một nửa là hận nhưng nửa khác chỉ là một cái cớ, nếu khi đó tôi cố gắng hơn một chút, cứng rắn hơn một chút giật lấy cô ấy khỏi tay cậu thì hẳn là mọi chuyện đã không xảy ra”.
Long Thiên hút một hơi thuốc, nói: “Anh không cướp được cô ấy đâu, tôi với cô ấy yêu nhau thật lòng, cô ấy đã lén nói cho tôi biết là cô ấy không thích loại người có suy nghĩ đơn giản như anh, đầu óc ngu si tứ chi phát triển”.
Thái Vũ Si trợn tròn mắt, sau đó cười thoải mái nói: “Cậu thay đổi khá nhiều đấy, nhưng cái miệng này vẫn đáng ghét như ngày xưa”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!