Trịnh Hòa để chiếc Cadillac lại và dẫn theo đôi chị em kia bỏ trốn hơn năm dặm, phát hiện đám người Long Thiên không hề đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm, đặt Yên Vô Song và cô gái nhỏ xuống, lau mồ hôi trên trán.
Lúc nãy Trịnh Hòa không dám ở lại lâu hơn, ai mà biết được cậu ấm nhà họ Long kia có lật lọng hay không, nơi này không phải là thủ đô, nếu như ra tay thật thì Trịnh Hòa không đủ tự tin rằng mình có thể một hơi giải quyết được ba tên thanh niên tu vi không hề thấp, cộng thêm Long Thiên với thân phận cực kỳ đặc biệt, nếu như xảy ra chuyện gì thì chắc Long Thiên Tượng sẽ đến nhà họ Yên liều mạng mất.
Đánh thì không đánh lại, giết cũng không giết nổi, không chạy thì làm gì được bây giờ?
Sau khi được đặt xuống đất, mặt Yên Vô Song vẫn bình tĩnh không có cảm xúc gì đặc biệt, cô gái nhỏ thì đã ngồi bệt bên vệ đường, trực tiếp khóc òa lên mặc kệ vẻ mặt hoảng hốt của người qua đường khi nhìn ba người họ, tiếng khóc vang vọng, quanh quẩn ở ngã tư đường, ai không biết lại hiểu nhầm rằng Trịnh Hòa bắt cóc đôi chị em này để làm chuyện phạm pháp.
Cũng do e ngại bản lãnh bay trên trời rồi đáp xuống đất của Trịnh Hòa nên họ mới đứng yên nhìn, chứ không chắc mấy anh hùng đường phố đã chen miệng vào rồi.
Trịnh Hòa không dám nhìn thẳng vào hai cô chủ một lớn một nhỏ này, bình thường ông ta đã làm việc cực kỳ cẩn thận, sợ làm sai chuyện gì lại đắc tội với đôi chị em được gia tộc yêu thương chiều chuộng rồi, bây giờ nghe thấy tiếng khóc lại càng thấp thỏm không yên, không dám đi dỗ, chỉ biết bất đắc dĩ đứng đó và cảm thấy uất ức không sao tả được.
Ít nhiều gì ông ta cũng là cao thủ cấp Thiên cửu phẩm, lẽ ra có thể tung hoành ngang dọc, ở thủ đô cao thủ nhiều như mây cũng sẽ có kha khá người nể mặt ông ta, vậy mà vừa mới tới Bắc Hải không bao lâu thì đã bị ba tên trẻ tuổi hơn hành xác, đúng là lật thuyền ngay trong mương.
Sắc mặt Yên Vô Song âm u đến lạ, nghe thấy tiếng khóc của em họ thì lại càng bực bội, lên tiếng nói: “Tiểu Nguyệt đừng khóc nữa, không thấy mất mặt à?”
Yên Tiểu Nguyệt khóc được một lát thì tiếng khóc mới nhỏ lại, nghe lời chị họ nói thế thì bực tức bảo: “Còn nói nữa, nếu chị không chạy tới gây chuyện với cái anh đó thì bây giờ có phải bỏ trốn thê thảm thế này không?”
Yên Tiểu Nguyệt là con gái nhỏ trong nhà họ Yên, được gia đình yêu thương hết mực nên tùy hứng thành thói, không hề sợ người chị họ hung dữ này tí nào, bởi vì cô bé biết dáng vẻ đó của cô ta chỉ là giả vờ, thật ra người chị này đối xử với cô bé tốt hơn bất kì ai.
Yên Vô Song nhìn thấy gương mặt uất ức của Yên Tiểu Nguyệt thì có tức giận cách mấy cũng phải cố kiềm chế, vỗ đầu cô bé nói: “Chú Trịnh không đánh lại tên Long Thiên kia, có lẽ Thái Võ Si cũng không phải là đối thủ của tên cầm kiếm gỗ kia, chị đánh với tên dùng nam châm kia cũng chỉ nắm được năm mươi phần trăm nên chỉ có thể bỏ trốn, suy cho cùng thì quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn, nếu em không vui thì về nhà nói với ông nội nhiều vào để ông ấy sắp xếp mấy cao thủ tới giúp em hả giận. Không thì bảo bố em ra tay, ít nhất thì ông ấy cũng là chú của tên thùng cơm kia, ông ấy lên tiếng thì hẳn là tên đó sẽ chấp nhận.
Yên Tiểu Nguyệt lắc đầu nói: “Nếu nói chuyện hôm nay chị làm cho ông nội biết thì chắc chắn ông sẽ nhốt chị lại, báo thù lại càng không thể, thôi bỏ đi, dù sao bọn họ cũng không làm tổn thương đến tôi, tôi cũng lười chấp nhặt với bọn họ, hơn nữa rõ ràng là do chúng ta gây chuyện với họ trước nên có lý cũng thành vô lý thôi”.
Yên Tiểu Nguyệt còn nhỏ nhưng đầu óc tinh ranh, suy cho cùng cũng là con của danh gia vọng tộc, dù Yên Vô Song không nói thì cô bé cũng biết được rằng họ không phải là người có lý, nếu để ông nội biết chuyện này thì hẳn là sẽ mắng chị họ.
“Chỉ có Tiểu Nguyệt biết thương chị thôi”, Yên Vô Song yêu thương sờ đầu Yên Tiểu Nguyệt, nhìn sang Trình Hòa sắc mặt âm u, nói: “Chú Trịnh, tôi biết chú sẽ nói cho bố tôi biết tất cả mọi chuyện diễn ra, chú cứ nói cho ông ấy biết, thật ra bao năm nay Phạm Thái Nhàn đang giấu tài, vẻ mặt công tử bột quần là áo lụa chỉ là ngụy trang, cậu ấm nhà họ Phạm có dã tâm cực kì lớn, thậm chí đã hợp tác với nhà họ Long, chỉ cần có cơ hội sẽ nhanh chóng thâu tóm nhà họ Yên chúng ta”.
Tối nay Trịnh Hòa đã phải chịu không biết bao nhiêu nhục nhã từ cậu ấm nhà họ Long, ông ta đã nghĩ ra một trăm cách để quay về thủ đô làm khó làm dễ nhà họ Long, đảo lộn nhà họ Long đã cắm rễ sâu vào lòng đất thủ đô là chuyện không thể nhưng khiến cho Long Thiên Tượng khó chịu một chút cũng tốt.
Nhưng nghe cô chủ nói thế khiến Trịnh Hòa hơi ngạc nhiên, có thể thấy cô ta đang muốn dẫn mồi lửa để đẩy Phạm Thái Nhàn vào chỗ chết!
Nhà họ Phạm là đồng minh của nhà họ Yên, tuy là mấy năm nay không liên lạc nhiều nhưng ít ra thì nhà họ Yên cũng có một người con rể họ Phạm, vuốt mặt cũng phải nể mũi, con rể nhà họ Phạm đối xử với những người như ông ta cực kì tốt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!