Trịnh Hòa dốc toàn lực tấn công, khí hải đột ngột tăng vọt, ý lạnh thấu xương, định lao tới một kích đánh lui Long Thiên để giải cứu cho cô chủ nhà mình, 'kim cang' trong tay Long Thiên vẫn giữ ngang cổ Yên Vô Song, tay trái anh thực hiện một động tác, hình ảnh 'bồ tát' đột nhiên hiện lên giữa ba người, sau đó lao nhanh về phía Trịnh Hòa.
Nhìn thấy 'bồ tát' đột nhiên xuất hiện, Trịnh Hòa còn chưa đánh đến chỗ Long Thiên chỉ đành vội vàng ra tay, hai quyền va chạm vào nhau, hai cỗ chân khí chớp mắt va chạm, Trịnh Hòa lấy đôi giày vải dưới chân kia làm trung tâm, xoay tròn làm bùn đất văng tung tóe, nhưng Trịnh Hòa vẫn như một ngọn núi bất động, chân khí lưu chuyển trong cơ thể không những không giảm xuống mà ngược lại còn như vừa được ăn no nê, lại lần nữa bành trướng ra.
"Ầm!"
Trịnh Hòa lùi về sau một bước, 'bồ tát' lăn mình một vòng trên không trung rồi quay về trên tay Long Thiên.
Chiêu này đã khiến tất cả mọi người chấn động, vẻ mặt anh Thái khiếp sợ, anh ta không ngờ người bạn năm đó lại có thể bức lui cao thủ cấp Thiên cửu phẩm Trịnh Hòa.
Ngay đến Yên Vô Song lúc nào cũng kiêu căng lúc này cũng phải lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cô ta hiểu năng lực của ông vệ sĩ này hơn bất cứ ai, không ngờ lần này đã bị rơi vào thế hạ phong chỉ bằng một chiêu, tên công tử nhà họ Long này thật sự đúng như lời đồn, đã bước vào Bá đạo rồi sao.
Phần lớn li thủ đao chỉ là khoa chân múa tay, nhưng li thủ đao của người thanh niên này xuất ra lại có chân khí dạt dào, bá đạo hơn chân khí bình thường rất nhiều, Trịnh Hòa đã từ bỏ ý định đánh lén, chỉ hoài nghi nói :"Đây là một đao trong Bá đạo sao?"
Long Thiên không thèm nói nhiều, chỉ nhìn Phạm Thái Nhàn hỏi: "Này nói gì đi chứ, muốn xử thế nào, cô gái này sống hay chết? Anh yên tâm, nếu tôi đã dám hỏi như vậy thì đương nhiên không sợ đụng chạm đến nhà họ Yên, Long Thiên Tượng chỉ mong tôi đi tìm mấy người này gây chuyện để ông ấy tiện viện cớ xử lý đám khốn đó thôi".
Khóe miệng anh Thái khẽ nhếch lên, nhiều năm không gặp rồi mà thằng nhóc Long Sơn Hổ này vẫn khoa trương không coi ai ra gì giống như trước đây.
Việc này khiến anh ta nhớ lại những ngày tháng vô pháp vô thiên chơi cùng nhau, nếu không phải xảy ra chuyện của Lâm Chi Tử thì tối nay có lẽ anh ta cũng đứng về phía của Long Thiên rồi.
Nhưng từ năm đó đã không làm được bạn bè rồi, lại công thêm hiện nay Yên Vô Song cũng coi như là bạn, anh ta đương nhiên biết bản thân nên đứng về bên nào.
Nếu như Phạm Thái Nhàn thật sự muốn báo thù thì anh Thái cũng phải ra tay đầu tiên, tất nhiên điều kiện đầu tiên là anh ta phải vượt qua được Nhan Như Ngọc như hổ rình mồi trước mặt đây đã.
Nhan Như Ngọc cười khinh miệt, tựa hồ như đã nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng của người đang ông to cao này, anh ta cười kẻ này không biết tự lượng sức mình.
Cảnh tượng này thật sự khiến lão Quỷ cảm khái, tục ngữ đã nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nhưng trong thực tế ai có thể đợi anh được ba mươi năm chứ, đa số đều thay đổi theo thời gian cả thôi.
Có thù thì phải báo ngay, mấy phút trước ông ta và cậu chủ còn bị người nhà họ Yên này đánh sấp mặt, mấy phút sau, mạng của mấy người này đã do cậu chủ định đoạt rồi.
Trong ngữ khí của Long Thiên cho thấy dường như có giết người phụ nữ đáng ghét nhà họ Yên này cũng chẳng có gì ghê gớm, ông ta có lẽ đã hiểu ra vì sao ông Phạm lại muốn giữ quan hệ tốt với cậu chủ nhà họ Long này rồi, cũng hiểu ra tại sao Phạm Thái Nhàn lại không ngại đối đầu với nhà họ Đỗ để bảo vệ Vương Lệ Trân.
Tất cả mọi người đều đang đợi một câu nói của Phạm Thái Nhàn, trước khi Long Thiên xuất hiện, Phạm Thái Nhàn dường như chẳng quan trọng mấy lúc này lại có tác dụng quyết định, đánh hay hòa đều dựa vào một câu nói của anh ta.
Phạm Thái Nhàn ngồi trên đất, nhìn Long Thiên nói: "Lão đại, tha cho cô ta đi, tôi sẽ tự lấy lại sân chơi của mình, nếu như anh giết cô ta, thì nửa năm sau tôi biết tìm ai để trút cục tức này đây?"
Trịnh Hòa nghe vậy liền thở phào một hơi, bất kể là vì nguyên nhân gì, chuyện này có thể giải quyết êm đẹp là tốt nhất, Yên Vô Song lại khinh miệt nói: "Tôi không cần loại vô dụng như anh cứu, Long Sơn Hổ, bổn cô nương đây không bằng anh, không có gì để nói, nếu anh thật sự muốn giết tôi thì bớt nói mấy lời vô nghĩa đi".
Long Thiên vin vào đó cười đểu giả nói: "Ha ha, em gái họ Yên à, cái miệng nhỏ này cũng khoa trương gớm nhỉ, tôi thích, nếu như bằng lòng biểu diễn một màn thổi kèn thì càng hay hơn đó".
Lưu Công Cẩn hùa theo Long Thiên cười dung tục, phỏng chừng như đang nghĩ đến cảnh tượng đó vậy, Trịnh Hòa cũng có chút không biết làm sao, miệng lưỡi của tên cậu chủ nhà họ Long lại sắc hơn cả dao như vậy, Long Thiên Tượng làm thế nào mà dạy dỗ ra một thằng con trai mất nết không kiêng nể ai như vậy chứ?
Ông ấy ở thủ đô nhiều năm như vậy rồi cũng chưa báo được mối thù với nhà họ Yên năm đó, thằng nhóc này lại dám khiêu khích như vậy, thật sự tưởng rằng bước vào Bá đạo là thiên hạ vô địch rồi sao?
Yên Vô Song vô cùng tức giận, hận nỗi không thể tự mình đâm đầu vào đao này, để đỡ phải chịu sự sỉ nhục của đối phương nữa, cô ta thề rằng chỉ cần có thể trở về thủ đô nhất định sẽ tìm hơn mười cao thủ quay lại Bắc Hải tìm lại thể diện.
Đương nhiên muốn báo thù thì đầu tiên phải sống được đã.
Long Thiên lần nữa nháy mắt với Phạm Thái Nhàn, thấy anh Phạm vẫn kiên trì lắc đầu nên đành thu đao về nói: "Coi như hôm nay các cô gặp may, từ đâu đến thì cút về đó đi!"
Yên Vô Song thấy đao đã rời khỏi cổ mình đột nhiên quay người đánh lén một chưởng, người đàn bà thối tha này đúng là đồ vong ơn bội nghĩa mà, Nhan Như Ngọc là người có thái độ đúng mực như vậy mà thấy còn có chút nổi điên, Long Thiên mặt không cảm xúc, lùi về sau né tránh một kích khí thế sắc bén này, thân hình quỷ mị giơ chân lên đá một cước, Yên Vô Song chỉ cảm thấy phần mông đau nhói, trọng tâm mất thăng bằng lập tức quỳ mọp ngay trước mặt Phạm Thái Nhàn một cách vô cùng mất phong độ.
Phạm Thái Nhàn đang ngồi dạng cả hai chân ra, tư thế này quả thật là dễ khiến người khác hiểu nhầm.
Phạm Thái Nhàn cười ha ha nói: "Tư thế không tệ, không cần vội, sau này vẫn còn thời gian để thử".
Yên Vô Song giận tím mặt, đứng lên định truy sát tên đầu sỏ hại cô ta mất mặt thế này, cũng may Trịnh Hòa đã biết rõ thế cục nên lập tức ngăn cô ta lại, cũng không dám ở lại nữa, một tay nhấc bổng Yên Vô Song vẫn đang nhe nanh múa vuốt, tay còn lại dắt cô gái nhỏ từ đầu đến vẫn giữ vẻ mặt khô khan không cảm xúc cao chạy xa bay.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!