“Đệch mẹ chúng mày!”, lão Quỷ hét lên: “Cậu chủ, mệnh này của lão Quỷ không đáng giá, chết thì thôi, cho dù cậu có quỳ xuống, con đàn bà này đã nói giết thì sẽ không nương tay đâu, cho là ả ta có giữ lấy lời thì sau này lão Quỷ còn có mặt mũi nào cậu đi theo cậu chủ nữa chứ, chi bằng thà chết còn hơn, cậu chủ, tôi biết cậu là người tốt bụng, nhưng đôi khi không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ đến thể diện của nhà họ Phạm”.
“Cậu quỳ xuống có thể cứu được lão Quỷ, nhưng nhà họ Phạm sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được. Lão Quỷ là nhờ vào nhà Phạm nuôi dưỡng, sớm đã mặt dày tự coi mình là người của nhà họ Phạm, giúp cậu chủ làm những việc đó là chuyện đương nhiên, cậu chủ không cần phải ghi nhớ trong lòng, nếu thật sự nhớ lão Quỷ thì hằng năm vào ngày hôm nay mang theo một vò rượu ngon đến thăm lão Quỷ là được rồi”.
“Tên khốn to xác kia, con mẹ mày yếu ớt như vậy sao? Tay chân không nhanh nhẹn lên một chút, để ông đây còn xuống chơi hết cả 18 đời tổ tiên nhà mày”.
“Câm miệng!”
Phạm Thái Nhàn hét lên, sau đó nói với Yên Vô Song: “Tôi hy vọng cô nói lời giữ lời”.
“Tất nhiên”, Yên Vô Song gật đầu nói.
Không có một cú lội ngược dòng ly kỳ gì, cũng không có bất kỳ một kỳ tích nào xảy ra, Phạm Thái Nhàn đã quỳ xuống như những gì Trịnh Hòa đã dự liệu, anh ta quỳ xuống không chút do dự, nhưng xen lẫn vào đó mà một chút xấu hổ.
Chàng trai luôn hướng đến sự lạc quan này, cứ tưởng chừng như là một cậu chủ ăn mặc chải chuốt vô lương tâm, người này có thể đi theo Long Thiên chống đối lại cả nhà họ Đỗ chỉ vì một lời hứa, cuối cùng cũng quỳ xuống, không phải vì bản thân mà là vì một người đầy tớ, anh ta cúi đầu xuống lẩm bẩm nói: “Ông ơi, Phạm Thái Nhàn con khiến ông phải mất mặt rồi”.
“Ông đây liều mạng với bọn mày!”
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt lão Quỷ đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi hét lên, tu vi toàn thân bộc phát, cuối cùng thoát khỏi sự khống chế của tên to xác Thái Vũ Si, ông ta đứng dậy, sắc mặt đỏ bừng phát huy ra một cú đấm mạnh nhất trong đời của mình, nhưng sau cùng, khoảng cách của thực lực quá xa, Thái Vũ Si đã chặn ông ta lại, rồi thẳng tay đấm vào người ông ta văng ra và ngã xuống bên cạnh Phạm Thái Nhàn.
Cảm động trước hành động của Phạm Thái Nhàn, vẻ mặt Thái Vũ Si không chút biểu cảm nói: “Chưa chết, nhiều nhất cũng chỉ là một số vết thương nhỏ”.
Phạm Thái Nhàn nhìn lão Quỷ vẫn còn động đậy, anh ta mới thở phào, sau đó ngồi phịch xuống đất, nhìn oan gia hôm nay đã thành công trong việc sĩ nhục mình với vẻ mặt không cảm xúc.
Nhìn người đàn ông vừa mới quỳ xuống, Yên Vô Song lúc này chỉ có thể đâm lao phải theo lao, bởi vì cô ta thật sự không ngờ Phạm Thái Nhàn lại quỳ xuống trước mặt mình vì một lão già này, cô ta thật sự chỉ muốn nhân cơ hội này làm bẽ mặt đối phương mà thôi, không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại rơi vào kết cục như vậy, nhất thời không dám nhìn vẻ mặt của Phạm Thái Nhàn.
Nhận ra được điều này, Yên Vô Song có chút tức giận, liền tự cười nhạo một tiếng, chỉ là một tên phế vật, đến nay còn chưa trở thành võ giả, mình sợ gì chứ, chẳng lẽ anh ta còn có cơ hội để báo thù sao?
Hơn nữa, năm đó là anh ta từ chối kết hôn trước, đây chỉ xem như là một sự trả thù mà thôi, nên yên tâm hơn mới đúng.
Yên Vô Song bước vào cấp Địa năm 20 tuổi, chỉ mất có bốn năm để chuẩn bị vào được cấp Thiên, sao loại rác rưởi này có thể xứng với mình chứ?
Lão Quỷ đang chật vật bò về phía Phạm Thái Nhàn, vừa bò tới vừa tát miệng nói: “Là lão Quỷ vô dụng, Là lão Quỷ vô dụng!”
Phạm Thái Nhàn lắc đầu và nói: “Không, là tôi đã liên lụy đến ông, khiến cả hai phải xấu hổ”.
“Không xấu hổ, không xấu hổ, cậu chủ không xấu hổ”, hai mắt lão Quỷ đỏ bừng, cuối cùng bật khóc.
Có lẽ trước đây ông ta chăm sóc cậu chủ là để báo đáp công ơn của nhà họ Phạm, thì sau hôm nay, mạng của ông ta là do cậu chủ nhặt về, không liên quan gì đến nhà họ Phạm.
Lão Quỷ vốn dĩ muốn dùng cái chết để đền tội, nhưng lại sợ làm tổn thương trái tim của cậu chủ, người ta cứu lấy mình không phải để mình đi chết, lão Quỷ phải tiếp tục sống, vì ông ta muốn sống để nhìn thấy một ngày nào đó cậu chủ sẽ đè đầu cưỡi cổ lên con đàn bà này, trước ngày đó ông ta không thể chết, càng không được phép chết.
Yên Vô Song cảm thấy mọi thứ đều trở nên vô vị, đã đạt được mục đích mình muốn nên không ở lại thêm nữa, xoay người đi, mang theo Thái Vũ Si và Trịnh Hòa rời đi.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang lên: “Bắt nạt người khác rồi còn muốn rời đi, trên đời còn có đạo lý như vậy sao?”
Sau đó, một giọng nói khác đáp lại: “Hình như không có”.
“Đừng có phí lời, ra tay là xong việc thôi”, rồi một giọng nói khác hét lên.
Trịnh Hòa liền biến sắc.
Quay đầu nhìn lại, một thanh niên cầm kiếm gỗ đã rút kiếm và chém ra nhát kiếm đầu tiên của mình.
Hào quang kiếm tạo thành một đường thẳng hướng về phía Yên Vô Song.
Trịnh Hòa đã lưu lạc trên giang hồ rất nhiều năm, ông ta tất nhiên nhìn ra được nhát kiếm này không hề tầm thường, dùng khinh công, nhanh chóng tiến lên bảo vệ chủ nhân của mình, dùng hai tay cầm chặt lấy thanh kiếm!
Chàng trai cầm kiếm gỗ cười khúc khích, thanh kiếm gỗ trong tay bay ra khỏi vỏ, trong tích tắc người và kiếm đâm thẳng vào Trịnh Hòa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!