Dưới gối của Phạm Thái Nhàn quả thật không đáng tiền, ngoại trừ thân phận cậu chủ nhà họ Phạm ra, anh ta cũng không có bản lĩnh gì, tu vi võ đạo không hề tiến bộ, thậm chí còn chưa chạm đến ngưỡng cửa của võ đạo, không có tài kinh doanh, nắm trong tay quyền hành lớn của nhà họ Phạm nhưng lại chưa bao giờ làm ăn thành công, trói gà còn không chặt khiến cả thuộc hạ ở quân khu của bố mình cũng coi thường, làm gì cũng không ra gì, cầm kỳ thi hoạ cũng không thông thạo, các loại vũ khí cũng không có sức để dùng, ngoại trừ thú vui ăn chơi giỏi ra thì không còn điểm nào để đáng khen cả.
Nói khó nghe một chút thì người như vậy có khác gì với tên ăn hại chứ?
Một tên ăn hại có quỳ hay không thì có gì khác biệt, nhưng ít ra bây giờ cái quỳ của anh ta, có thể cứu lấy mạng của lão Quỷ đã ở bên mình từ nhỏ đến lớn, cũng coi như đáng đồng tiền bát gạo.
Với thực lực của nhà họ Yên, còn tính khí của Yên Vô Song, thật sự muốn ra tay giết lão Quỷ cũng không phải chuyện gì quá to tát, cùng lắm sau này nói một tiếng với ông cụ Phạm, giả bộ tới cửa xin lỗi, chuyện này coi như kết thúc thôi, nhà họ Phạm sẽ không vì một lão Quỷ mà đối đầu với nhà họ Yên đâu.
Cho nên mạng của lão Quỷ thật sự không đáng tiền chút nào.
Không có giá trị với người khác, nhưng lại rất quan trọng với Phạm Thái Nhàn.
Thân là đệ tử thế gia, ai mà chưa từng gặp qua cảnh bị vài tên sát thủ tập kích, cũng không thấy ngại khi chào hỏi với những đệ tử khác trong thế gia, mà từ nhỏ tới lớn, mỗi lần Phạm Thái Nhàn bị ám sát đều nhờ vào sự bảo vệ của lão Quỷ mới bình yên vô sự.
Đa phần vết thương trên người lão Quỷ đều vì anh ta mà có, đừng nói là ám sát, ngay cả lúc nhỏ bị cảm bị sốt, cũng là lão Quỷ cõng anh ta tới bệnh viện.
Lúc vấp ngã thì cũng không màng đến bản thân mà ngay lập tức hỏi cậu chủ trên lưng có bị đau hay không.
Phạm Thái Nhàn luôn ghi tạc trong lòng.
Có lẽ ngoại trừ ông nội ra thì lão già sắp 50 tuổi mới bước vào cấp Huyền này luôn là người quan tâm đến sự tồn tại của mình nhất, ngay cả người bố cao thượng kia cũng không chu đáo bằng lão Quỷ.
Phạm Thái Nhàn bèn đưa ra quyết định.
Yên Vô Song khá kinh ngạc, cô ta thật không ngờ tên vô dụng này lại trọng tình nghĩa đến như vậy, vì một lão già mà nguyện quỳ xuống, nhưng cô ta cũng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ chua ngoa của mình, cười nói: “Xì xì, thật sự không nhìn ra nha. Chỉ một lão già thôi mà đường đường là cậu chủ nhà họ Phạm lại muốn quỳ gối trước người phụ nữ nhỏ nhắn như tôi, lẽ nào ông ta mới là bố ruột của anh?”
Trịnh Hoà nhìn Phạm Thái Nhàn bằng ánh mắt vô cùng coi thường.
Tên nhãi nhà họ Phạm này quả đúng là tên vô dụng như trong lời đồn, không ra dáng nam tử hán gì cả.
Cho dù ông lão kia có quan hệ thân thiết với anh ta đi chăng nữa, bất quá thì bên sứt càng bên gãy gọng, Yên Vô Song có ngạo mạn, cũng không dám đối đầu với cả nhà họ Phạm, huống hồ anh ta lại là rắn đầu đàn, kết quả lại quyết định dùng cách thoả hiệp nhục nhã như vậy.
Ai cũng biết chuyện chịu nhục chui háng của Hàn Tín, nhưng lúc bản thân đối mặt thì có được mấy người muốn chui qua háng của đối phương chứ.
Dù gì Hoa Hạ lớn như vậy, cũng có rất nhiều nam tử hán chui qua đũng quần của người khác nhưng lại chỉ sinh ra một Hàn Tín.
Hơn nữa, những người đã trải qua chuyện đó có muốn đấu tranh để trở thành nhân vật kiệt xuất trong tương lai, e là cũng phải mất mười hay hai mươi mấy năm sau, trước mắt đây vẫn phải ngoan ngoãn làm một tên hèn vô dụng thôi, Trịnh Hoà vô cùng chắc chắc rằng chuyện hôm nay Phạm Thái Nhàn quỳ xuống chưa đến một ngày thì sẽ truyền ra khắp Thủ Đô rồi.
Sau này, kẻ vô dụng Phạm Thái Nhàn đừng mong sẽ được người ta coi trọng.
Điều mà Trịnh Hoà lo, Phạm Thái Nhàn vốn không quan tâm đến.
Danh tiếng của anh ta ở Thủ Đô vốn dĩ không tốt, cũng không sợ sẽ tồi tệ hơn nữa.
Bây giờ anh ta chỉ quan tâm đến lão Quỷ có thể sống sót hay không.
Nếu là Yên Vô Song chỉ muốn đối đầu với anh, Phạm Thái Nhàn vẫn không sợ, cùng lắm thì bị đánh một trận, nể mặt hương khói nhà họ Phạm và Yên, Yên Vô Song cũng không dám làm gì quá đáng, nhưng lão Quỷ đang trong tay đối phương, thì lại là chuyện khác.
Nhưng nhất thời kêu anh ta quỳ xuống, tuy vẻ bề ngoài tỏ ra thờ ơ, coi như không có gì to tát.
Nhưng quỳ gối trước mặt người khác, trong lòng ai không lấy làm khó chịu chứ, đằng này lại là quỳ gối trước phụ nữ nữa, đúng là bách nhục xuyên tâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!