Vẻ mặt người đàn ông mũi chim ưng bất lực, ông ta và tên to xác không hề né tránh, mà đứng đó vươn tay ra giữ chặt chiếc Ferrari đang gầm rú lao tới, trừng mắt với người đang ngồi ở ghế lái là Phạm Thái Nhàn nói: "Vẫn chưa chịu dừng lại có đúng không?"
Phạm Thái Nhàn không trả lời, mà đáp lại bằng âm thanh của chân ga.
Sắc mặt ông ta bắt đầu khó coi, chủ tớ nhà này hơi quá đáng rồi đấy, thật sự tưởng rằng có chút tiền thì có thể ngang nhiên như vậy sao, nếu không phải vì lo hai vị tiểu thư ngồi ở ghế sau sợ hãi, thì còn lâu ông ta mới dễ nói chuyện như vậy, ai quen biết ông ta đều biết ông ta nhỏ mọn thế nào, người khác chỉ cần làm khó ông ta một chút, ông ta sẽ làm khó người đó cả đời, câu này không phải chỉ nói chơi đâu.
Trịnh Hòa dùng lực, đầu xe rắn chắc của Ferrari bị móp méo, chiếc xe vốn vẫn đang gầm rú như dã thú lúc này lại hoàn toàn im lặng, toàn bộ đầu xe hầu như đều bị hư hỏng hơn phân nửa, chẳng khác nào con kiến mà đòi đi rung cây.
Phạm Thái Nhàn ngồi trong xe không nói nên lời, anh ta tức giận bước xuống, nhìn đầu xe, rồi lại nhìn người đàn ông mũi chim ưng đã bóp nát xe của anh ta nhưng vẫn không hề hấn gì đó.
Sau đó lại nín giận quay sang nhìn lão Quỷ đang bị đè chặt dưới đất, thấy ông ta không những không cử động được mà còn liên tục nôn ra máu, anh ta mới biết hôm nay mình đã gặp phải hai vị cao thủ.
Phạm Thái Nhàn chơi với lão Quỷ từ nhỏ, có thể nói lão Quỷ là người đã chứng kiến anh ta trưởng thành từng ngày, tình cảm giữa chủ tớ bọn họ chắc chắn không phải là loại quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, mà giống người nhà hơn.
Phạm Thái Nhàn biết với tình hình này chắc chắn người bất lợi là bọn họ, nhưng vẫn nhìn người đàn ông mũi chim ưng nói: "Thả người, thì chuyện này coi như xong".
Trịnh Hòa cũng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, ông ta không rảnh ở đây chơi đùa với mấy vị công tử bột này, nhìn tên to xác đang đạp vào ngực lão Quỷ nháy mắt ra hiệu, tên to xác mắng một câu hai tên vô dụng, sau đó đang định nhấc chân lên thì không ngờ người phụ nữ ngồi ghế sau chiếc Escalade lại dắt một bé gái xuống xe và nói: “Không được thả".
Vừa dứt lời, lão Quỷ còn chưa kịp thở lại bị chân tên to xác đạp xuống, lòng thầm than khổ, nhìn hai người một lớn một nhỏ đứng cách đó không xa, ông ta nghĩ, lẽ nào người phụ nữ này muốn khiến mọi chuyện thành một mớ hỗn độn sao?
Sau khi nhìn thấy hai chị em, Phạm Thái Nhàn đột nhiên thất thần, sau đó nhìn kỹ lại, cuối cùng anh ta cũng nhận ra là ai.
Anh ta đột nhiên cảm thấy hỗn loạn, miệng lẩm bẩm một câu, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Mười năm trước, chính người phụ nữ có bộ ngực khủng này đã đánh anh ta tới nỗi không thể đứng dậy, còn chỉ thẳng mặt mắng anh ta là đồ vô dụng, khiến anh ta trở thành trò cười của con em của các thế gia khắp thủ đô.
Mười năm sau, bộ ngực của cô ta ngày càng lớn và căng mịn, chỉ là cô ta vẫn làm khó dễ anh ta như ngày nào.
Không chỉ Phạm Thái Nhàn mà ngay cả cô ta cũng không ngờ tới, cô ta không ngờ lại gặp được tên vô dụng đó ở đây, tính ra cũng gần mười năm chưa gặp lại rồi, lúc đầu cô ta còn không nhận ra, nhưng nhìn kỹ lại một hồi mới xác nhận, anh ta chính là tên vô dụng khoác lác lúc đó.
Vì vậy khi gặp lại anh ta cô ta liền muốn làm khó.
Ai bảo tên vô dụng nhà họ Phạm anh dám xem thường cô ta.
Ngũ quan người phụ nữ này rất sắc xảo, không hề có chút e thẹn giống những người phụ nữ bình thường, sau khi cắt tóc ngắn lại càng thêm oai phong lẫm liệt, cô ta mặc một bộ quần áo khá nam tính, thay vì mặc váy thì cô ta lại mặc quần jean.
Sau khi xuống xe, cô ta khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Phạm Thái Nhàn vẫn còn đang sững sờ, vẻ mặt khinh bỉ, chậm rãi nói: "Ha, tôi còn tưởng là ai cơ đấy, đây chẳng phải là cậu chủ vô dụng nhà họ Phạm tiếng tăm lẫy lừng đó sao?"
Trịnh Hòa nghe xong liền quay sang nhìn Phạm Thái Nhàn với ánh mắt đồng tình, ân oán ngày đó giữa cậu chủ vô dụng, tu vi không có chút tiến bộ nhà họ Phạm này và cô chủ kiêu ngạo của ông ta, ông ta sao có thể không biết.
Đừng nói là ông ta mà cả cái thủ đô này ai cũng biết đến câu chuyện cười đó.
Chỉ là ông ta không ngờ lại tình cờ gặp được vị thiếu gia thùng rỗng này ở đây. T
heo hiểu biết của ông ta về tính tình của cô chủ, chuyện này đa phần là không có cái kết tốt.
Dù sao người mà cô chủ không vừa mắt, trước giờ rất ít ai có thể sống yên ổn, không cụt tay chụt chân, thì cũng bị đè xuống đất mà ăn phân, tạo ra nỗi ám ảnh đè nặng suốt cuộc đời.
Bé gái được người phụ nữ dắt xuống nghe thấy chị mình nói vậy, lập tức tò mò nhìn Phạm Thái Nhàn, khuôn mặt anh ta bây giờ còn khó coi hơn ăn phải phân.
Truyện full không bị ẩn mất một phần chỉ có tại mê truyện hot hoặc truyen.azz vì các bên khác là ăn cắp. Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Lúc xảy ra chuyện năm đó cô bé còn chưa ra đời, nhưng mấy năm nay ở nhà họ Yên thì lại rất hay nghe thấy hai từ 'ăn hại' này, đương nhiên, mỗi lần chị gái nhắc đến hai từ này thì đều nghiến răng nghiến lợi.
Phạm Thái Nhàn giả vờ vui vẻ nói: "Yên Vô Song, sao, nhớ tôi đến thế cơ à, còn tìm tới tận Bắc Hải nữa?"
Yên Vô Song hét lên: "Tìm cái đầu nhà anh, nếu anh đã bị tôi bắt gặp đây, vậy hôm nay chúng ta tính toán cho rõ ràng một thể đi".
Phạm Thái Nhàn thỏa hiệp nói: "Vẫn còn nửa năm nữa mới đến thỏa thuận mười năm. Cô nóng lòng như vậy làm gì? Thả người đi. Ân oán giữa chúng ta đừng kéo người khác vào".
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!