"Em là em gái của chị, sao chị có thể không quản chứ, hay là em đổi mục tiêu khác thử xem, anh Long Thiên đó không phải là người em có thể hàng phục được đâu. Phùng Thiên Sách thời gian này không phải đã bắt đầu tấn công em rồi sao, tên hồng nhị đại này mặc dù không phải hạng A nhưng ít nhất cũng có ông nội đẹp như hoa, cũng khá được đó", Hạ Thiên khuyên giải nói.
Hạ Tuyết lắc đầu, si mê nhìn về hướng có Long Thiên nói: "Người phụ nữ đã để mắt đến chim ưng rồi, sao có thể yêu lại con quạ chứ?"
Hạ Thiên lườm Hạ Tuyết một cái, biết em gái mình hết thuốc chữa rồi.
Trong phòng riêng lúc này là kiểu điển hình nữ nhiều nam ít, ngoại trừ Long Thiên, Phùng Thiên Sách, Mã Chí Cao và ông Phương đang bận coi bói cho đám nữ sinh ra thì căn bản đều là con gái.
Ban đầu mặc dù có chút câu nệ, nhưng sau khi Vương Lệ Trân miễn cưỡng nở vài nụ cười thân thiện thì mấy cô nhóc đã thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Tục ngữ có câu ba người phụ nữ họp lại là thành cái chợ, vậy nhiều như vậy tụ lại một chỗ thì đương nhiên buôn chuyện không ngớt rồi.
Long Thiên chỉ cần khuấy động không khí một lúc ban đầu thôi, sau đó thì không cần tới anh nữa, ai hát thì hát, ai uống rượu thì uống rượu, ai chơi game thì chơi game.
Tiêu Ngọc Phong và Tiểu Nam Tử đến cùng một lúc, hai người này từ sau khi quen nhau thì không ít lần hẹn đi đua xe, cũng coi như là anh em tốt, bọn họ đều là bạn của Long Thiên nên rất nhanh có thể chơi được với nhau.
Hai người xuất hiện ít nhất cũng khiến cho đám con gái cảm thấy đỡ chán hơn.
Tiểu Nam Tử thì không cần nói rồi, khuôn mặt đó trong đám người mà Long Thiên quen biết thì chỉ thua mỗi Nhan Như Ngọc mà thôi, so với mấy hot boy Hàn Quốc không biết cao hơn bao nhiêu lần, Tiêu Ngọc Phong cũng không cần phải bàn cãi, body cường tráng, ngũ quan rõ nét, là kiểu phong cách rắn rỏi bụi bặm điển hình.
Hai người này gần như đã đáp ứng đầy đủ tiêu chí trong mơ của mấy cô nữ sinh rồi, cho nên chẳng còn mấy ai tìm ông Phương coi bói nữa, mà bắt đầu phát động tiến công đến hai người đàn ông này.
Tiêu Ngọc Phong khá khô khan, hơn nữa cũng không giỏi bắt chuyện với nữ giới, nên chẳng mấy chốc đã bị một nữ sinh trêu cho đỏ cả mặt, chạy trối chết sang tìm đội trưởng Long uống rượu.
Còn Tiểu Nam Tử thì là bậc thầy xã giao rồi, lúc ở thủ đô gần như ngày nào cũng phải đến những nơi thế này, thế nên cứ như cá gặp nước, mấy người đá qua đá lại, nhưng Tiểu Nam Tử cũng không chủ động tấn công, đại khái là ở nhà đã có bà vợ dữ dằn rồi cho nên cũng phải kiềm chế hơn so với ngày trước.
Tiêu Ngọc Phong tìm Long Thiên uống rượu, Long Thiên tiện tay đưa cuốn công pháp 'Phá thiên tru' cho Tiêu Ngọc Phong, sau đó nói: "Cậu cầm lấy cuốn này đi, tôi lấy đại ở nhà đó, không đáng bao nhiêu đâu, chân cậu đã từng bị thương, cho nên tu luyện quyền pháp vẫn tốt hơn. Cậu vốn đã có năng lực của cấp Hoàng hạ tam phẩm, chỉ cần chăm chỉ khổ luyện, trong vòng một năm lên được cấp Huyền không thành vấn đề, cậu đừng vội từ chối, cậu làm cảnh sát nên thường phải đọ sức với người khác, tu vi võ đạo cao một chút cũng tốt cho cậu hơn".
Đừng tưởng Long Thiên nói xuề xoa qua loa như vậy mà coi thường, cuốn công pháp này là đo đích thân ông Công Tôn chọn đó, nghĩ lại thì Long Thiên nói trong vòng một năm có thể trở thành cấp Huyền, đó là sự bảo đảm thấp nhất, dựa trên tính cách cần cù chịu khó của Tiêu Ngọc Phong, đến lúc đó tuyệt đối không chỉ có kết quả như vậy đâu.
Tiêu Ngọc Phong mỉm cười rồi nhận lấy chút thành ý này, từ sau khi rút lui khỏi Quỷ Môn, Tiêu Ngọc Phong gần như đã từ bỏ võ đạo, chỉ là đội trưởng Long đã quan tâm anh ta như vậy, anh ta cũng không thể không nhận lấy được.
"Người gác cổng đấu trường, Đại Tượng đã chết rồi, Tiểu Ưng giúp chúng ta mở ra một con đường máu cũng đã chết rồi, Hồng Anh giúp cậu đỡ một súng cũng đã chết rồi, nên cậu không thể chết nữa, nếu không tiểu đội Diêm Vương đó của tôi chẳng còn ai nữa", Long Thiên lẩm bẩm nói.
Tiêu Ngọc Phong khóe mắt đỏ hoe, rót một cốc bia nói: "Đội trưởng yên tâm, Ngọc Phong nhất định sẽ sống thật tốt cho anh xem".
"Không phải là vì tôi, mà là vì chính bản thân cậu", Long Thiên vỗ vai đối phương, chân thành nói.
Tiêu Ngọc Phong trịnh trọng gật đầu, sau đó uống thêm một cốc nữa, cốc này Long Thiên uống cùng anh ta, thế là hai người chạm cốc xong sau đó dốc ngược xuống mặt bàn cùng đồng thanh nói: "Kính Diêm Vương".
Sau đó Long Thiên ngoắc tay vẫy Tiểu Nam Tử đang chơi game với mấy em nữ sinh lại, Tiểu Nam Tử trên mặt đã có vài vết son môi sau khi ngồi xuống thì bất đắc dĩ nói: "Mẹ kiếp thế giới này thay đổi thật rồi, con gái bây giờ bạo thật, uống vài cốc bia mà đã có ba người ngầm ra ý tối nay rảnh rồi, mẹ kiếp, hồi đó chúng ta tán gái khó biết bao, mới có vài năm thôi mà đã đảo lộn hết cả".
Long Thiên vui vẻ nói: "Tôi vừa quay lại được rồi đấy, đang định mách lẻo cho Đoàn Ân Khiết biết đấy".
Tiểu Nam Tử lập tức mất vui, chặn ngang ôm chặt lấy Long Thiên khóc khóc mếu mếu nói: "Tiểu Hổ Tử, cậu không thể bán đứng anh em được, nếu như để bà xã tôi biết được thì khéo thiến tôi mất".
Long Thiên ra vẻ đẩy Tiểu Nam Tử ra nói: "Cậu như vậy thật buồn nôn đó, tôi nói cho cậu biết muốn tôi không báo cáo cho Đoàn Ân Khiết cũng được, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện".
"Đừng nói là một chuyện, một trăm chuyện cũng được, cậu không biết vợ tôi dữ dằn thế nào đâu", Tiểu Nam Tử khổ não nói.
Long Thiên nói: "Nếu như cậu ở nhà họ Đoàn phải chịu tủi nhục hay là có chuyện gì không làm rõ ràng được thì cứ tới tìm tôi, không được từ chối sự giúp đỡ của tôi, chỉ cần đồng ý chuyện này với tôi thôi thì Đoàn Ân Khiết sẽ vĩnh viễn không bao giờ xem được đoạn video".
Tiểu Nam Tử nghe xong liền cầm chai bia trên bàn một hơi uống sạch rồi mới quay đầu lại mặt không cảm xúc hỏi: "Tiểu Hổ Tử, chúng ta là mối quan hệ gì chứ?"
"Mẹ nó, cùng tán gái trong trường với nhau, cùng đánh nhau, cùng bỏ học, cùng mắng người, là loại tình cảm sẵn sàng đưa lưng cho đối phương đi", Long Thiên cười, sau đó nghiêm túc chỉ vào sô-pha nói: "Nếu như tôi ngồi ở đó thì bắt buộc cậu phải ngồi bên cạnh tôi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!