Theo đuổi con gái cần kiên nhẫn, cần mặt dày, cần biết chút mánh khóe, chỉ cần kiên trì theo đuổi ba nguyên tắc này thì sớm muộn gì cũng có thể trèo lên được giường của đối phương.
Vậy nên đổi ngược lại, theo đuổi đàn ông cũng thế, hơn nữa còn cần kiên trì hơn, mặt dày hơn, nhiều chiêu trò hơn, nếu không sao có thể ôm Nhan Như Ngọc về được.
Rõ ràng Vương Manh Manh làm rất tốt điểm này, ngay đến Long thiên cũng không có tự tin có thể khuyên được Nhan Như Ngọc ở lại thêm một ngày, dù sao cũng quen biết tên lang băm này lâu rồi nên Long Thiên khá hiểu tính cách của anh ta, một khi đã quyết định chuyện gì thì cho dù có mười con bò cũng không kéo lại được.
Dù bên ngoài tính cách có vẻ ẩm ương khó chiều, nhưng thực tế trên một vài phương diện lại suy nghĩ cân não hơn bất cứ ai, nếu không cũng chẳng vì một lời hứa với Long Thiên mà anh ta lại đảo lộn võ mạch để ngăn cản Đỗ Cương Nghị, suýt chút nữa là đã bỏ mạng vì một lời hứa rồi.
Nhan Như Ngọc nói đi là đi đó thế mà lại vì Vương Manh Manh mà ở lại Bắc Hải thêm một ngày nữa, chuyện này đúng là hiếm có khó tìm, nếu như để mấy tay quen biết Nhan Như Ngọc ở Quỷ Môn biết được thì đúng là được mở rộng tầm mắt.
Nhan thần y trong tưởng tượng là người chưa từng thỏa hiệp với bất cứ ai, thế mà giờ lại thỏa hiệp rồi, Long Thiên thầm nghĩ chẳng lẽ Vương Manh Manh đánh bậy đánh bạ mà lại có thể kéo được mỹ nam băng lãnh cao cao tại thượng kia xuống mặt đất rồi sao.
Vương Manh Manh nín khóc cười tươi, tận hưởng cảm giác được bàn tay trắng nõn của Nhan Như Ngọc vuốt ve, nhìn giống như con mèo nhỏ chỉ muốn được ôm vậy, cảm xúc vừa nãy đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cô nàng không còn khóc lóc nữa mà cười nói: "Anh hứa rồi đó nhé, không được đi đấy".
Nhan Như Ngọc lắc đầu nói: "Tôi chỉ nói sẽ ở lại thêm một chút thôi, sinh nhật cô kết thúc là tôi sẽ đi ngay".
"Vậy ở lại thêm một ngày nữa thôi, được không?", Vương Manh Manh được voi đòi tiên làm nũng nói.
Nhan Như Ngọc có chút khó xử, nhưng cũng không lập tức từ chối, Vương Manh Manh coi như vị lang quân như ý này đã ngầm đồng ý rồi, nhảy chân sáo đi chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật tối nay.
Thấy Nhan Như Ngọc và Vương Manh Manh thân thiết như vậy, Long Thiên cũng có chút ngưỡng mộ lẫn đố kỵ, nhớ lại lần đầu tiên gặp cô em vợ này, cô nhóc còn chẳng cho anh chút mặt mũi nào, vốn dĩ còn cho rằng cô em vợ dũng cảm này là một nữ hán tử, ai ngờ từ ngày gặp Nhan Như Ngọc thì ngày càng trở nên nữ tính hơn, khiến người ta không thể không thầm than, nữ giới trên đời này đều có lòng mê trai hết, chỉ là không si mê anh mà thôi.
Vương Lệ Trân thở dài một hơi thật sâu, đại khái biết là có khuyên cũng vô dụng, nếu một cô gái đã quyết định muốn nhảy vào hố lửa thì chẳng ai có thể lôi lại được.
Bằng không trên đời này cũng chẳng có nhiều câu chuyện tình yêu thê mỹ đến vậy, đều không phải là vì nguyên nhân một lòng tình nguyện này sao?
Hơn nữa, Vương Manh Manh hiện tại đang ở trong độ tuổi nổi loạn, cho dù Vương Lệ Trân có lấy lý do gì để khuyên bảo rằng cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cô nàng cũng chịu tổn thương, thì trong mắt Vương Manh Manh cũng chỉ cho rằng Vương Lệ Trân đang ngăn cản cô nàng theo đuổi hạnh phúc mà thôi.
Tình yêu là mù quáng mà, đặc biệt với con gái, khi yêu vào chỉ số IQ bằng không cũng là điều dễ hiểu, cũng có không ít người mù hết cả mắt.
Long Thiên giơ tay ra vuốt vuốt hàng lông mày của Vương Lệ Trân, cười nói: "Người xưa đã nói rồi, phúc ai người nấy hưởng, em chỉ là chị nó, chưa đến lượt em phải lo lắng chuyện này đâu. Chẳng qua chỉ là chịu chút tổn thương tình cảm thôi mà, có gì ghê gớm đâu, con người ai mà chẳng phải trải qua đắng cay ngọt bùi mới có thể trưởng thành được. Hơn nữa em gái em như vậy đã rất giỏi giang rồi, có thể khiến tên lang băm đó thay đổi quyết định thậm chí là thoả hiệp, anh chưa từng gặp ai có bản lĩnh này trong suốt nhiều năm qua, nói không chừng Manh Manh lại thật sự đạt được ý nguyện đó".
"Chung quy lại thì Manh Manh vẫn còn cách thế giới của Nhan Như Ngọc quá xa", Vương Lệ Trân miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói.
Long Thiên vui vẻ đáp: "Chuyện trên đời này, ngoại trừ ông già bên kia có thể một lời nói rõ được ra thì làm gì có ai có thể đoán trước được. Giống như em vậy, ban đầu em cũng cho rằng em cách quá xa thế giới của anh, vậy mà mới bao lâu chứ, em liền trở mình biến thành một con phượng hoàng rồi, thậm chí tu vi còn cao hơn cả anh, nói không chừng Manh Manh cũng có năng lực huyết mạch gì đó, em đừng quên, lúc ở lầu một, con bé còn có thể phá cửa tử thành cửa sinh đó".
Nói đến đây, Vương Lệ Trân nhìn ông già đang xỉa răng nói: "Ông Phương, em gái tôi liệu có giống như tôi không, cũng có sức mạnh kỳ quái nào đó chăng?"
Phương Nhân Vương sau khi xỉa răng xong, lại bẩn thỉu ngoáy tai nói: "Thực phượng trên đời này chỉ có một thôi, nếu như có hai con thì cũng chẳng đáng giá nữa, còn về cô em gái của cô thì lúc rảnh rỗi tôi đã xem số mệnh cho nó rồi, có số dẫn rồng vào miếu đấy".
Long Thiên vừa nghe vậy liền tấm tắc cười nói: "Wow, nếu như đây là thời cổ đại thì chẳng phải là tốt số, không làm hoàng hậu thì cũng làm quý phi sao".
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!