Trong thời gian trở về thủ đô, Long Thiên cũng bỏ chút thời gian ra điều tra về nhà họ Đỗ, mới phát hiện ra vị lão tổ tông nhà họ Đỗ này chính là một ma đầu bên ngoài thì có vẻ đạo mạo nhưng thực chất vô cùng thối nát. Mấy năm nay chỉ cần là người phù hợp để song tu thì bất luận là mối quan hệ gì cũng chiếm cho mình, việc đáng ghê tởm nhất là ngay đến chắt dâu của mình là vợ Đỗ Cương Nghị cũng không bỏ qua, hút khô sinh khí của cô chắt dâu õng ẹo này. Nghĩ lại thì thấy, huyết mạch của Vương Lệ Trân quý giá biết bao, rơi vào tay nhà họ Đỗ chẳng phải sẽ béo bở cho ông ta sao.
Vừa nghĩ đến lão quái vật này có ý đồ với vợ mình, toàn thân Long Thiên lại vô cùng khó chịu, hận nỗi không thể giết chết ngay lập tức lão quái vật này.
Cụ tổ nhà họ Đỗ không để tâm tới sự khiêu khích châm chọc của Long Thiên, mà ngửa mặt nhìn về hướng nam nói: "Công Tôn Vô Địch, dám đấu một trận không!"
Âm thanh gây chấn động cả Bắc Hải, có lẽ hôm nay chỉ cần là người ở Bắc Hải thì đều có thể nghe thấy âm thanh khủng bố này, Mã Tiêu Tiêu trên tầng hai bịt tai lại, gương mặt nhỏ cau có, rất khó chịu vì ông lão này lại tùy tiện gào to lên như vậy.
Sau khi giọng nói vang lên, không có bất cứ lời hồi đáp nào, Long Thiên lập tức hiểu ra ông Công Tôn muốn dạy dỗ anh rồi, trừ khi anh ngã xuống không dậy nổi hoặc bị trọng thương, nếu không ông ta sẽ không ra mặt giúp đỡ. Nhưng như vậy cũng tốt, khó lắm mới có thể đối đầu với một cao thủ cấp Thiên, nếu như sống sót được sau trận chiến này vậy thì kinh nghiệm phong phú có thể đủ để cho anh nâng cấp lên mấy bậc nữa.
Thấy không ai đáp lời, cụ tổ nhà họ Đỗ rõ ràng cũng có suy nghĩ giống Long Thiên, ánh mắt nhìn Long Thiên rất độc ác, phảng phất ý định ép Công Tôn Vô Địch phải ra mặt, mà cách tốt nhất là cho thằng nhóc Long Thiên này ăn hành một chút.
Lưu Công Cẩn nhỏ giọng hỏi: "Ông Mã, chuyện này thế nào đây?"
"Xem kịch thôi", vẻ mặt Mã Kiếm bình thản nói.
"Ông so với cụ tổ nhà họ Đỗ này ai mạnh hơn?", Lưu Công Cẩn tò mò hỏi.
Mã Kiếm trừng mắt lườm Lưu Công Cẩn một cái rồi nói: "Nếu như tôi nói tôi mạnh, chắc chắn cậu sẽ bảo tôi chém gió, sau đó dùng kế khích tướng để ép tôi ra tay, cậu đừng bẫy tôi nữa, tôi không muốn vô duyên vô cớ dính vào đống phiền phức này đâu".
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, ông cụ tổ chỉ thản nhiên nói với vị cao thủ ẩn mình trong nhà hàng bình thường này: "Mã đao giáp, tất cả những tổn thất hôm nay ở nhà hàng của cậu, tôi đền gấp mười lần cho cậu".
"Ha ha, không hổ là người đã sống hai thế kỷ, rất hào phóng mà", Mã Kiếm bị gọi biệt hiệu riêng lên cười ha ha nói, rõ ràng có ý khoanh tay đứng nhìn.
Long Thiên cũng không mong chờ ông chủ nhà hàng và Lưu Công Cẩn ra tay giúp đỡ, anh và bọn họ không được coi là bạn bè, thậm chí còn có khả năng là kẻ địch, nếu như Đỗ Thiên Cương không chết thì có lẽ còn ngồi chung thuyền, nhưng kẻ địch lớn nhất đã chết rồi, cụ tổ nhà họ Đỗ cũng không có ý định báo thù cho hai vị khách khanh này, nên đương nhiên sẽ đường ai nấy đi.
Dù sao thứ có thể mãi mãi dựa vào trên đời này chỉ có đôi song đao trong tay anh mà thôi.
Long Thiên nắm chặt hai tay, cụ tổ nhà họ Đỗ cười nhẹ nói: "Tôi chấp cậu trước mười chiêu!"
"Vậy cảm ơn cụ Đỗ đã nhường!"
Hay cho cái tên Long Thiên, chưa nói hết câu đã chủ động tấn công, người bình thường khi gặp phải vị cao thủ thâm tàng bất lộ thế này còn không như đi trên băng mỏng sao, thế mà anh lại đi ngược lại số đông, chủ động tấn công.
Song đao chém về phía cụ tổ nhà họ Đỗ vẫn đang đứng yên bất động, lúc thanh đao còn cách ông ta chừng ba bước thì run rẩy vang lên tiếng kêu khe khẽ không ngừng, chấn động đến mức hai cánh tay của Long Thiên đau không chịu nổi, dù đã dùng hết sức bình sinh rồi nhưng vẫn không thể tiếp cận thêm được nữa, đây là kết quả nằm trong dự đoán. Vòng bảo vệ của cao thủ cấp Thiên sao có thể dễ dàng phá vỡ như vậy được, nếu như thật sự dễ như vậy thì lúc ở lầu một, Long Thiên cũng không bị Tư Đồ Văn áp đảo rồi.
Thấy không thể tiếp cận được, Long Thiên lăng không thay đổi hướng đao, tấn công vào từ một góc độ khác, nhưng đáng tiếc cũng vẫn là kết cục như cũ. Cụ tổ họ Đỗ cũng nói lời giữ lời, trước khi Long Thiên chưa đánh hết mười chiêu, ông ta không hề có bất cứ hành động nào, để mặc Long Thiên cách ba bước như con khỉ tự tiêu khiển một mình.
Không biết từ lúc nào mà Mã Kiếm đứng bên cạnh xem kịch đã lấy đâu ra được nắm đậu phộng, vừa xem vừa ăn cười nói: "Tôi còn tưởng song đao của thằng nhóc này tinh diệu thế nào, hóa ra lại lộn xộn lung tung như vậy, rõ ràng là chưa từng học qua bất cứ chiêu thức nào, dùng đao như dùng gậy gộc, thế này còn xứng đáng dùng đao sao? Nếu như gặp sớm vài năm thì tôi đã lớn tiếng đập cậu ta rồi!"
Lưu Công Cẩn hỏi: "Ông Mã, ông tên là Mã Kiếm, vậy tại sao không học kiếm mà lại học đao?"
"Hỏi ngớ ngẩn thế, tên là gì thì phải học cái đó sao, cậu tưởng người trong thiên hạ này đều giống như Công Tôn Vô Địch, tên là Vô Địch nên thật sự vô địch sao? Ồ, mà kể ra sao cậu biết tôi dùng đao? Vừa nãy lúc giết chết Nghiêm Phi Xiết, tôi cũng không hóa chân khí thành đao", Mã Kiếm ngạc nhiên hỏi.
Lưu Công Cẩn vui vẻ nói: "Vừa nãy lão quái vật gọi ông là Mã đao giáp, nếu tôi nghe thế mà không đoán ra được ông dùng đao thì tôi chẳng phải đã phí nhiều năm lăn lộn trên giang hồ rồi sao".
Mã Kiếm vẫn ăn đậu phộng, vẻ mặt không để ý nói: "Mã đao giáp đó đều là chuyện của đời trước rồi".
"Tại sao lại rút lui khỏi giang hồ thế?", Lưu Công Cẩn nghĩ một lát rồi hỏi.
Mã Kiếm không trả lời, vẻ mặt thoáng hơi cô quạnh, nhưng nhanh chóng thoải mái nói: "Bởi vì đã thua một tay dùng kiếm, tiểu Lưu, mấy năm nay cậu có kỳ ngộ, nếu như tôi đoán không nhầm thì kiếm thuật này của cậu là do một người họ Thích dạy đúng không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!