Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Không chỉ Long Thiên sửng sốt mà ngay cả Vương Lệ Trân ra tay cũng ngây người ra, cô không ngờ rằng mình lại khiến Long Thiên bay ra xa vậy chỉ bằng một cú đẩy nhẹ, thậm chí còn làm vỡ cả bức tường của căn phòng, Vương Lệ Trân sống nhiều năm như vậy rồi, nhưng lần đầu tiên biết mình mạnh mẽ đến vậy, tay cô đơ ra giữa không trung, nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Long Thiên đứng dậy từ trên mặt đất nói: “Anh còn muốn hỏi em đấy, em lại đi hỏi anh. Anh thề là vừa rồi chắc chắn không phải loại trò đùa nhàm chán mà anh tự làm mình văng ra đâu, mà là bị em đẩy ra đấy. Làm sao để diễn tả cảm giác đó, cứ như thể anh là một con ruồi bị đập cho một phát vậy”.

Vương Lệ Trân ra khỏi phòng, nhìn lỗ thủng to lớn trên tường đã bị cô làm hỏng nói: “Vừa rồi tôi không hề dùng lực, chỉ là chạm nhẹ vào anh mà thôi”.

“Được rồi, chuyện kỳ lạ như thế này, cứ giao cho ông Công Tôn người biết rõ về long mạch giải thích cho chúng ta được rồi”, Long Thiên nhìn Công Tôn vô địch và nói.

Công Tôn vô địch nhấp một ngụm trà, nói: “Lần trước ta đã nói với con rồi, một khi Phượng Hoàng đã thức tỉnh thì tất nhiên bản thân sẽ có một ý thức nhất định. Tuy rằng ta tạm thời phong ấn con bé, nhưng chỉ là nhất thời mà thôi. Cơ thể của nó đã được tắm trong thánh quang. Nói một cách đơn giản, ta có thể phong ấn nhân cách của nó, nhưng không thể phong ấn được sức mạnh. Điều đó có nghĩa là hiện tại thực lực của con bé còn rất mạnh, con nên cẩn thận”.

Vẻ mặt Long Thiên như đưa đám nói: “Phượng Hoàng cái khỉ mốc, ý của ông là cô ấy hiện giờ có thể dùng một tay bóp chết con giống như đêm hôm đó sao?”

“Không đến mức vậy”, ông Công Tôn lắc đầu nói.

Long Thiên thở phào nhẹ nhõm, vậy còn đỡ, kết quả ông cụ lại nói: “Ít nhất phải dùng đến hai tay”.

Long Thiên hoàn toàn nhụt chí nói: “Vậy chẳng phải là sau này không thể ức hiếp với ‘chấm mút’ được gì ở cô ấy sao, bằng không, chỉ cần cô ấy dùng lực một chút thôi là con đã bị đánh cho tơi bời”.

Công Tôn vô địch thầm thừa nhận, còn Long Thiên thì chửi bới, rồi ngồi xuống ghế sô pha. Trước đó, anh còn có cái ý định đó, nhưng giờ thì nó hoàn toàn không có cơ hội để giở trò rồi. Những cú thúc ngại ngùng thôi đã trở nên như thế này rồi, huống chi là dùng hết sức. Đến lúc đó thì mình không biết phải va phải bao nhiêu bức tường bê tông. Ông cụ cũng thật là quá đáng, không dễ gì mới chinh phục được Vương Lệ Trân. Không ngờ nửa chừng lại lòi đâu ra một con Phượng Hoàng chết tiệt. Há chẳng phải con đường trèo lên giường vợ mình còn khó hơn cả lên trời sao.

Vương Lệ Trân nhìn Công Tôn vô địch. Mặc dù không biết ông cụ là ai nhưng cô cũng chào hỏi ông cụ một cách lịch sự, Long Thiên nói: “Đây là Công Tôn vô địch, sư phụ của anh. Chính ông ấy đã làm ra cái ấn ký Phượng Hoàng trên trán của em. Nói cách khác là ông ấy đã phong ấn cái nhân cách thích phá hoại đó của em lại”.

Hóa ra đây là Công Tôn vô địch, một thời gian trước, vì để hiểu rõ hơn về Long Thiên nên Vương Lệ Trân đã đặc biệt tìm hiểu về lai lịch cuả Long Thiên, thông tin rất chi tiết, có cả thông tin về những vệ sĩ của Long Thiên Tượng cũ. Điều duy nhất biết là Chương Bắc Nhân là một cao thủ võ đạo, thực lực rất mạnh và hiện đang sống trong nhà họ Long.

Ngồi đối diện với Long Thiên, Vương Lệ Trân cố gắng thả lỏng hết mức có thể, mặc dù chiếc ghế gỗ lim không bị gãy nhưng cũng đã lún sâu xuống đất vài cm, khi Long Thiên nhìn thấy điều này, anh toát mồ hôi hột và hoàn toàn từ bỏ cái thú vui trên giường, nếu không một Phật Bà Quan Âm ngồi trên đài sen có thể hủy hoại hạnh phúc cả đời của một người.

Bỏ qua ánh mắt kỳ quái của Long Thiên, Vương Lệ Trân nhẹ giọng hỏi: “Ông Công Tôn, tình trạng này của cháu sẽ kéo dài đến khi nào?”

Công Tôn vô địch cười nói: “Không sao, có thể lúc đầu cháu sẽ không quen, nhưng chỉ cần cháu học được cách vận khí, sẽ giống như người thường thôi. Ta sẽ để cho Tiểu Hổ Tử dạy cháu, cháu học xong thì có thể kiểm soát được sức mạnh của mình thôi”.

“Anh ấy dạy cháu sao?”, Vương Lệ Trân nói với vẻ không tin vào Long Thiên lắm.

Long Thiên không mấy vui vẻ nói: “Thích thì học, không thôi. Nếu không học thì cứ chờ một ngày nào đó mộng du mà phá nát hết cái nhà này đi. Dù sao đây cũng không phải là nhà của anh”.

Vương Lệ Trân hừ lạnh một tiếng: “Cho dù có mộng du, trước khi phá nhà, tôi cũng sẽ bóp chết anh trước”.

Vương Manh Manh nghe thấy tiếng động bên ngoài liền chạy ra khỏi phòng Nhan Như Ngọc. Lần trước khiến cô nhóc này bị ám ảnh, còn nghĩ rằng có người sẽ lén tấn công lần nữa nhưng khi thấy chị gái mình đã tỉnh dậy thì lập tức vui mừng, định bổ nhào vào vòng tay của Vương Lệ Trân thì Long Thiên vươn tay ra ngăn lại, dùng tay xách cổ áo sau lưng của cô ta, sau đó nói: “Anh khuyên em, tốt nhất là bây giờ không nên qua đó, nếu không thân thể nhỏ bé này của em không chịu nổi mấy cái đó của chị gái mình đâu”.

“Ý anh là gì?”, Vương Manh Manh khó hiểu một hồi mới phản bác lại: “Long Thiên, anh thả tôi ra, có phải anh thấy chân tôi ngắn nên bắt nạt đúng không!?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!