Vương Lệ Trân hơi há chiếc miệng xinh xắn, có chút không thể tin nổi hỏi: "Tôi đã làm những gì vậy?"
"Giải thích như thế này đi, em đột nhiên tỉnh lại rồi như biến thành một người khác, em còn nhớ huyết mạch thực phượng mà Phương Nhân Vương đã nói không? Em chính là sự tồn tại đó, anh đừng hỏi anh huyết mạch thực phượng là cái gì vì anh cũng không biết, nhưng em trở nên mạnh hơn tất cả những người có mặt ở đó, ngay đến người do nhà họ Đỗ phái đến đều bị em tiêu diệt hết, sau đó nếu như ông Công Tôn không đến kịp thời thì cũng không biết sẽ thế nào nữa. Trên trán em có một ấn ký, đó chính là đồ đằng phong ấn. Nói một cách đơn giản thì chính là bên trong em có một con quái vật, một khi con quái vật này xuất hiện tất cả những người bên cạnh đều sẽ gặp họa", Long Thiên cố gắng giải thích sự việc ngắn gọn hết sức có thể. Mặc dù không biết nói như vậy thì Vương Lệ Trân có hiểu hay không, nhưng anh đã cố gắng hết sức rồi, dù sao chuyện này cũng không thể một hai câu là giải thích rõ ràng được.
Dù có thông minh như Vương Lệ Trân cũng nhất thời cảm thấy mông lung, cố gắng tiêu hóa những gì Long Thiên nói. Nhưng tất cả những chuyện này đều quá khó bề tưởng tượng, cô và nhà họ Đỗ kia không có bất cứ quan hệ nào, tại sao họ lại phải phái người tới đối phó với cô. Hơn nữa trong người cô còn có một con quái vật, chuyện này chẳng phải khủng như mấy thiếu nhiên đảo quốc đó sao? Ví dụ như người chim gì đó này, bề ngoài đen đúa gồ ghề, bên trong cơ thể cũng có một con quái vật ẩn náu.
Vương Lệ Trân cố gắng hồi tưởng lại những chuyện này, nhưng phát hiện ra không hề có một chút ấn tượng nào, hơn nữa đầu còn đau như búa bổ, cô sờ lên mặt mình, trên trán quả nhiên có một vết hơi lồi lên, có lẽ là đồ đằng mà Long Thiên nói đến.
Vì có quá nhiều điều muốn hỏi nên dẫn đến nhất thời không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu.
Long Thiên xua tay nói: "Đừng nói đến chuyện này nữa, em cũng đừng nghĩ nữa, việc cần làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt, có gì muốn hỏi thì đợi em khỏe lại rồi nói tiếp cũng chưa muộn".
Vương Lệ Trân ừ một tiếng, quả thật cô cần thời gian để tiêu hóa những chuyện này, nhưng trước đây luôn cảm thấy thế giới của mấy người như Long Thiên quá là cách xa cô, giờ sau khi xảy ra chuyện này thì dường như đã gần hơn với thế giới của anh một chút rồi. Mặc dù vẫn khổ não vì mình chẳng nhớ được gì, nhưng trong lòng vẫn có một chút cảm giác vui mừng.
Long Thiên rót cho cô một cốc nước rồi đưa tới, sau đó cười nói: "Em nghĩ gì mà cười như vậy thế?"
Vương Lệ Trân vui vẻ đáp: "Hình như tôi đã gần với thế giới của anh hơn rồi, nếu như Cừu Đông Thanh là một nữ yêu đao, thì tình địch như tôi nếu không phải là một nữ quái vật thì thật chẳng xứng gì cả".
Cừu Đông Thanh đúng là rất ưu tú, ưu tú đến mức bất cứ người phụ nữ nào đều cảm thấy tự ti hổ thẹn khi gặp cô ta, ngay đến người kiêu ngạo như Vương Lệ Trân cũng không ngoại lệ. Long Thiên ban đầu còn lo lắng liều thuốc dẫn là chị con dâu này quá mạnh sẽ phản tác dụng, dọa cho Vương Lệ Trân chạy mất dép, nhưng bây giờ xem ra, Vương Lệ Trân không dọa Cừu Đông Thanh cũng đã may lắm rồi.
Dù sao cô có thể khiến Long Thiên những năm nay gần như trăm trận trăm thắng không thể đánh trả, chuyện này kể cả Cừu Đông Thanh cũng không làm được.
Có điều chuyện này có lợi cũng có hại, Vương Lệ Trân có huyết mạch thực phượng là thật, theo những gì Phương Nhân Vương nói thì đó là một con phượng hoàng bất tử, như vậy sau này cũng không cần lo Vương Lệ Trân sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mặt khác khi huyết mạch thức tỉnh, Vương Lệ Trân gần như biến thành một người mất ý thức, giống như em bé vậy, có sức mạnh khổng lồ, nhưng lại tùy tiện sử dụng, người như vậy thực ra mới là nguy hiểm nhất.
Phong ấn của Công Tôn vô địch cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu, nếu như lần sau Vương Lệ Trân lại thức tỉnh thì phong ấn cũng vô dụng, như vậy thì phải làm sao mới tốt đây?
Long Thiên không phải là người thích đẩy vấn đề cho người khác, bởi vì như vậy mặc dù nhẹ nhõm, nhưng cũng có nghĩa đã mất đi quyền lợi giải quyết vấn đề. Cho nên muốn ngăn chặn chuyện này, chỉ có một cách, đó là anh phải mạnh hơn Vương Lệ Trân khi phượng hoàng thức tỉnh, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ cô.
Long Thiên thở dài nói: "Anh lại mong em chỉ là một người bình thường, thế thì anh mới có thể bảo vệ cho em được".
Vương Lệ Trân lắc đầu nói: "Tôi cũng không thể để anh bảo vệ mãi được".
Nói đến đây Vương Lệ Trân ngồi lên, nhìn chính mình trong gương, sờ lên vết ấn ký trên trán, khó lắm mới đùa rằng: "Anh nói xem tôi có nên chuẩn bị một bộ quần áo chuyên dụng, giống như người nhện bị nhện cắn ấy, sau đó biến thân trở thành siêu anh hùng đi giải cứu thế giới không?"
"Cũng được đó, đến lúc ấy có thể quay một bộ phim độc lập hoặc là bộ phim về liên minh anh hùng gì đó, rồi trở thành minh tinh kiếm nhiều tiền, anh sẽ trở thành một tên ăn bám mặc sức ăn uống", Long Thiên cười ha ha nói.
Vương Lệ Trân trừng mắt lườm Long Thiên vừa mở miệng nói chuyện là lại chém gió một cái, Long Thiên cũng trừng mắt lại, kết quả vẫn là nữ vương Vương Lệ Trân thỏa hiệp, thói đời này đúng là càng ngày càng khiến người ta không hiểu được.
Vương Lệ Trân cúi đầu nói: "Nếu như lần sau tôi lại mất kiểm soát, muốn làm hại anh hay Manh Manh, anh đồng ý với tôi hãy giết chết tôi đi".
Truyện full không bị ẩn mất một phần chỉ có tại mê truyện hot hoặc truyen.azz vì các bên khác là ăn cắp. Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Long Thiên nằm lên giường, thoải mái thả lỏng thắt lưng nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, phong ấn của ông Công Tôn không yếu vậy đâu, trong thời gian ngắn có lẽ em sẽ không trở thành quái vật được, cho dù có biến thành quái vật thì đã sao, lúc anh ở Quỷ Môn cũng có không ít người mắng anh là quái vật, cho nên vừa hay chúng ta là một đôi trời sinh, couple quái vật, lãng mạn biết bao".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!