Có mặt tại đây ngoài mấy người này ra thì còn có Lưu Công Cẩn vẫn luôn quan sát trận chiến, ban nãy kim quang xuất hiện nhưng không ngờ lại không tấn công cậu ta, mặc dù không rõ tại sao nhưng Lưu Công Cẩn cũng đã giữ lại được mạng, ít nhất cũng không có kết cục như Đỗ Cương Nghị.
Sở dĩ vẫn ở lại hiện trường là bởi vì muốn đường đường chính chính đấu một trận phân cao thấp với Long Thiên, kết quả không ngờ chưa đợi được lên trận thì Vương Lệ Trân vừa tỉnh lại đã đánh nhau với Long Thiên, hơn nữa còn là tình trạng chỉ có một bên tấn công. Thấy tình hình vậy Lưu Công Cẩn đã không còn ý định tái đấu nữa, bởi vì cậu ta biết rõ mình không phải là đối thủ của Vương Lệ Trân.
Chuyện gia đình nhà người ta cũng không nên can thiệp vào, dù sao Đỗ Cương Nghị cũng đã chết rồi, cậu ta ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, thế là Lưu Công Cẩn thông minh lựa chọn âm thầm tính bài chuồn. Cậu ta không phải kẻ ngốc, nếu như biết rõ đánh không lại mà vẫn xông lên thì chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.
Lưu Công Cẩn rón rén chuẩn bị bỏ chạy, chỉ sợ thu hút sự chú ý của Vương Lệ Trân đang quyết đấu với Long Thiên, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị Long Thiên đang quỳ một một gối hộc máu miệng chẳng nghĩa khí gì hét lên: "Này cậu nhóc kiếm gỗ, hai chúng ta liên thủ lại áp chế vợ tôi trước đã rồi tính tiếp!"
Tiếng hô của Long Thiên đã thu hút sự chú ý của Vương Lệ Trân, Lưu Công Cẩn chửi rủa một tiếng, cực nhanh biến mất tại chỗ, nhưng đã bị Vương Lệ Trân để ý đến nên sao có thể chạy thoát dễ dàng được. Vương Lệ Trân giơ tay phải ra, hút Lưu Công Cẩn lại giống như vừa nãy hút Long Thiên.
"Mẹ kiếp, Long Thiên, liên quan quái gì đến tôi chứ!", Lưu Công Cẩn gào lên chửi bới, nhưng lúc này cũng không thể không rút kiếm ra.
Một kiếm chém ra, kiếm khí bàng bạc hình thành nên một luồng kiếm lưu tấn công trả lại Vương Lệ Trân, nhưng Vương Lệ Trận dường như không hề để tâm đến luồng kiếm lưu bá đạo này, chỉ thấy tay trái đẩy về phía trước, luồng kiếm lưu đó thế mà lập tức tiêu tan không còn sót lại chút gì.
Cơ thể Lưu Công Cẩn không còn bị khống chế di chuyển hướng đến Vương Lệ Trân, bị nhẹ nhàng phá bỏ một chiêu kiếm nên Lưu Công Cẩn hiểu rõ, lúc này đã hoàn toàn không có cơ hội thoát thân nữa, chỉ đành cắm kiếm gỗ xuống đất, mượn lực khởi động cơ thể, xoay người thẳng lưng, không có tạp niệm, trong đầu chỉ có một chiêu kiếm tinh túy toàn lực, khí hải sục sôi.
"Kiếm thứ năm, cuồng long!"
Cái gọi là kiếm đạo, hai tay cầm kiếm sẽ sinh ra lực nhiều hơn một tay cầm kiếm rất nhiều, không chỉ là gia tăng lực đạo mà ngay đến lực sát thương cũng tăng lên gấp hai lần.
Lưu Công Cẩn đến trước mặt Vương Lệ Trân, hai tay cầm chặt cây kiếm gỗ chém ra một kiếm mạnh nhất từ trước đến nay, kiếm khí khởi động, dường như đã cắt toàn bộ những thứ trước mặt ra làm hai. Luồng bá khí này không hề thua kém gì so với bá đao của Long Thiên.
Trong tính toán của Lưu Công Cẩn, một kiếm này cho dù không thể khiến Vương Lệ Trân bị thương, nhưng ít nhất có thể mở ra con đường máu cho mình thoát thân, nhưng cậu ta lại không thể ngờ được, đối phương giơ hai ngón tay ra đã có thể nhẹ nhàng khóa chặt kiếm thuật của cậu ta, còn luồng kiếm khí dồi dào kia cũng nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Lưu Công Cẩn không kịp kinh ngạc đã cảm nhận được chân khí trong cơ thể cuồn cuộn như thủy triều, giống như đang muốn xé rách cơ thể chui ra vậy, thực tế cũng đúng như thế, cậu ta nắm chặt kiếm thấy Vương Lệ Trân không có bất cứ động tĩnh nào, phía sau lưng cậu ta đã bị chân khí phá vỡ huyệt vị trên da thịt, máu tươi phun ra không trung, Vương Lệ Trân thu tay lại, Lưu Công Cẩn một thân nhuốm máu co quắp ngã xuống đất.
Gần như là hạ gục trong tích tắc.
Song đao của Long Thiên khởi động lại, nhưng cũng có kết cục giống như Lưu Công Cẩn.
Đứng ở giữa chiến trường lúc này ngoài Vương Lệ Trân ra đã không còn ai khác nữa rồi.
Vương Lệ Trân tóm lấy cổ Long Thiên nhấc anh lên, ánh mắt quan sát người đàn ông vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, cuối cùng cô mở miệng nói: "Tôi đói bụng rồi".
Long Thiên buông lỏng cơ thể, gương mặt vừa xinh đẹp vừa có chút quỷ mị của cô dán vào sát trước mặt anh, không cảm xúc khàn khàn lên tiếng hỏi: "Ngươi có ngon không?"
Vào đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thế này, bụng của cô đột nhiên lại phát ra một tiếng kêu òng ọc, Long Thiên dở khóc dở cười nhìn gương mặt quá đỗi quen thuộc đó cười nói: "Ăn anh đi, sau đó hãy lưu lại hình bóng của anh trong tim em".
Vương Lệ Trân như hiểu như không, há miệng cắn vào vai Long Thiên.
Long Thiên nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: "Nếu như không thể gặp lại em nữa, anh muốn nói chào buổi sáng, chào buổi trưa và chúc em ngủ ngon".
"..."
Tại thủ đô, trong một căn nhà phổ thông bên cạnh đại viện của nhà họ Long, Công Tôn vô địch đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở to mắt ra, vuốt ve đống sách bị vứt vương vãi trên sàn, lẩm bẩm nói: "Đã nhiều năm không ra ngoài rồi, lần trước xuất quan là đi cứu Long Thiên Tượng, tới giờ cũng đã gần hai mươi sáu năm rồi".
"Thằng ôn Long Thiên Tượng kia nói cũng đúng, Long Quang Minh chết rồi mà vẫn không quên tính kế tôi, giữ tôi ở lại nhà họ Long, cũng không phải để làm bùa hộ mệnh cho Long Thiên Tượng mà làm bùa hộ mệnh cho cháu trai của ông đấy. Ha ha, tôi bước vào Nhân đạo, sớm đã nhìn thấu quy luật vạn vật trên đời này, thế mà lại không đoán được âm mưu nhỏ này của ông, Long Quang Minh, ông tưởng rằng như vậy là cản trở tôi, nhưng thực ra là tôi tự nguyện, chỉ cần được ở bên cạnh bà ấy, dù cho vĩnh viễn không trở thành Nhân tôn thì đã sao chứ?"
Công Tôn vô địch đứng lên, không thấy ông ta cất bước nhưng đã ở bên ngoài sân rồi, nhìn khoảng cách không quá xa nhưng đã ở trong lầu chính biệt thự nhà họ Long, nơi mà đã hai mươi sáu năm nay ông ta không bước chân vào, từ từ nói: "Sư muội à, chỉ cần bà nói một câu thì dù nước sôi lửa bỏng tôi cũng không chối từ, nhưng ngay đến một câu nói bà cũng không chịu mở miệng, bà định giận tôi và Long Quang Minh cả đời này sao?"
Bên trong nhà chính, bà cụ nhà họ Long ngồi trước tượng phật niệm kinh mở to mắt, không quay đầu lại mà hừ lạnh một tiếng, rõ ràng có chút thái độ kiêu ngạo giống như một cô gái trẻ đang giận dỗi, vô cùng đáng yêu.
Công Tôn vô địch cười ha ha, không biết nói gì, chỉ thở dài một hơi sau đó dậm chân một bước.
Bước chân này không có biên giới.
Vạn vật xung quanh dường như đang lùi lại phía sau, Công Tôn Vô địch ở trong đó thoải mái tự tại.