Đỗ Cương Nghị vận dụng hết tu vi của mình để tập trung tám con rắn lại một chỗ, thân rắn dần to lên, từ kích thước của một ngón cái dần lớn thành cổ tay, hai tay dang ra, khẽ khuỵu gối xuống, ngửa đầu lên trời gầm lên đầy giận dữ: “Phượng Hoàng thì sao!”
Đỗ Cương Nghị không quan tâm đến những lời phỉ nhổ của mọi người, chọn con đường quanh co lòng vòng này để đi lên đỉnh cao nhất của võ đạo, tưởng chừng như đã có thể nhìn thấy hy vọng khi đặt chân lên đến đỉnh núi thì làm sao chết ở đây cho được.
Cụ tổ đứng tít trên cao, mệnh lệnh của ông ta đại diện cho cả nhà họ Đỗ, cả vợ mình, ông ta chỉ cần nói một tiếng thì Đỗ Cương Nghị chỉ biết ngoan ngoãn giơ hai tay dâng lên, mặc cho ông ta song tu sỉ nhục, Đỗ Cương Nghị có thể chấp nhận việc cụ tổ cắm sừng lên đầu mình nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho việc người vợ ấy chết thảm trong tay ông ta.
Cụ tổ thích vợ ông ta, lẽ ra mọi chuyện không thành ra nông nỗi này, chỉ vì sự phản kháng chống cự của bà ta nên mới rước lấy tai vại ngập đầu, lễ nghĩa liêm sỉ ở nhà họ Đỗ đều là rác, chẳng có lý lẽ gì, chỉ cần liên quan đến võ đạo thì chẳng có gì đáng để nhắc tới, tất nhiên Đỗ Cương Nghị cũng có thể vứt bỏ nhưng ông ta lại không thể quên được đôi mắt đầy thù hận của người con gái ấy nhìn mình trước khi chết, mỗi khi đêm về khuya, ông ta thường sợ đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh. Người đó đang nhắc cho ông ta nhớ kẻ yếu thì phải chấp nhận làm trâu làm bò cho người khác mãi mãi.
Tôn nghiêm, đó là hai chữ chỉ có những kẻ mạnh mới xứng đáng được mang trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này.
Muốn báo thù, muốn khi sư diệt tổ thì nhất định phải có được sức mạnh ngang bằng, ông ta đã phải trả giá rất nhiều mới có thể chạm đến cánh cửa cấp Thiên, còn chưa kịp lật đổ cụ tổ kia thì làm sao dám chết trước được!
Đỗ Cương Nghị nhanh chân lao lên không trung, gió thổi mây phun, tám con rắn lớn mang và Đỗ Cương Nghị nhanh chóng va vào cơ thể phát ra ánh sáng vàng bên kia.
Gương mặt vặn kẹo của Đỗ Cương Nghị như một con mãnh thú thượng cổ vừa mới xổng chuồng, hai mắt chảy máu, phủ kín gương mặt khiến con người ta dâng lên ảo giác như đang tẩu hỏa nhập nha, xem Vương Lệ Trân trước mặt thành cụ tổ ông ta hận không thể băm thành ngàn mảnh, ông ta gào thét: “Cụ tổ, tôi tạm nhân nhượng vì lợi ích chung không biết bao nhiêu năm, khiến bản thân mình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ để giết chết ông ngày hôm nay, ông chỉ sống lâu hơn tôi được một trăm năm thôi chứ gì? Ông lấy tư cách gì để giành lấy vợ tôi rồi còn giết chết cô ấy, bây giờ lại bảo tôi bỏ qua chuyện cũ ư?”
“Ông biết đó là cô gái tôi yêu suốt cả đời này, ông cướp cô ấy đi thì có khác gì cướp hết tất cả mọi thứ, trừ khi Đỗ Cương Nghị này chết đi, nếu không sống một ngày chính là sứ giả địa ngục chỉ chờ để lấy mạng ông bất kỳ lúc nào”.
“Cụ tổ, ông có biết tôi hận ông đến mức nào không, mười năm, mỗi một phút một giây tôi nằm mơ cũng muốn rút gân lột da ông, sau đó cắt từng miếng thịt của ông xuống dưới, băm vằm ra nuốt vào bụng, chỉ có như thế mới giải được mối hận trong lòng tôi!”
“Linh Nhi, anh sẽ báo thù cho em!”
Sau những lời điên cuồng ngắt quãng, Đỗ Cương Nghị như một pho tượng Phật rơi xuống tấn công vào Vương Lệ Trân cả người tỏa ra ánh sáng vàng chói lóa.
Cả Tử Kim Sơn như dừng lại trong khoảnh khắc đó, tĩnh lặng đến rợn người, trời và đất lại nổi cơn sóng lớn!
Nó như một đường cong vô hình chạy dọc theo mặt đất và bùng lên, đi ngược lại dòng nước và nổ tung ở chỗ hai người.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Nhưng đó chính là khoảnh khắc sinh tử.
Sau khi luồng sáng vàng tan đi, Tử Kim Sơn được bọc giữa núi và rừng bỗng chốc biến thành hoang mạc, không cần biết là cây cối hay đá tảng trong chu vi mười dặm, thậm chí cả cỏ nhỏ đều biến mất, dường như tất cả đã trở về với trạng thái khi trời đất mới bắt đầu hình thành.
Vương Lệ Trân đứng sừng sững trên không trung bỗng nhiên mở to hai mắt, chậm rãi đáp xuống đất, chẳng biết Đỗ Cương Nghị đã biến đi phương trời nào, dường như đã tan thành mây khói.
Cuộc đại chiến trôi qua, dù Long Thiên tích lũy được lượng kiến thức rộng rãi trong bao năm nay cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ hết hồn, thần thông quảng đại như thế, có lẽ dù Công Tôn Vô Địch ở đây cũng không thể làm được?
Tất cả đều do vợ anh làm ra ư?
Mẹ ơi, thế thì hơi quá rồi đó.
Long Thiên sững sờ đứng đó nhìn Vương Lệ Trân với đôi mắt đã biến thành màu đỏ rực, không biết phải làm thế nào, bởi vì anh không biết người con gái trước mặt có phải là người vợ Vương Lệ Trân của mình hay không. Anh chỉ cảm thấy người này có sức mạnh vô bờ vô bến, dường như nó chẳng có một giới hạn nào cả.
Vương Lệ Trân đảo mắt, trông có vẻ hơi hoang mang, lại cực kỳ giống ác quỷ từ đường xuống suối vàng quay trở lại nhân gian, chậm rãi làm quen với thế giới hoàn toàn khác với âm ti địa phủ.
“Vợ?”, trán Long Thiên chảy đầy mồ hôi, Long Thiên khẽ gọi, bây giờ Vương Lệ Trân còn đáng sợ hơn cả lão già Đỗ Cương Nghị kia, tuy Đỗ Cương Nghị có cấp ngụy Thiên, nhưng công pháp phụ trợ kì lạ này cũng được xem như là một cao thủ cấp Thiên rồi, người mạnh như Đỗ Cương Nghị cũng phải tan thành mây khói trước mặt Vương Lệ Trân, Long Thiên không thể không nghi ngờ rằng chỉ cần cô chạm vào mình một cái thôi thì anh cũng giống hệt Đỗ Cương Nghị.
Cuối cùng hai mắt Vương Lệ Trân đã lấy lại được tiêu cự, nhìn chằm chằm gương mặt Long Thiên gần trong gang tấc, dường như không hề nhận ra đối phương, hoang mang giơ ngón tay nhỏ nhắn lên không trung.
Dường như từng thớ cơ trong người Long Thiên chợt nổ tung, một âm thanh trầm đục vang lên, sau đó anh bay ra tận mười mét rồi ngã mạnh xuống đất, áp lực dồn vào ngực, một ngụm máu tươi được phun ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!