Cao thủ liều chết, nào có tình thơ ý họa giống như trong tiểu thuyết đâu, từ trước đến nay đều là phân chia cao thấp, xác định sống chết, trừ khi thực lực ngang nhau và cố ý chơi đùa chứ chẳng ai muốn đấu ba trăm hiệp mệt mỏi như vậy.
Cái chết oan uổng của lão Trần đã nói lên một kết cục thê lương cho đại đa số người trên giang hồ, thi thể ngã vật xuống đấy, máu trước ngực chảy ra như suối. Nhát dao đó của Long Thiên đâm xuyên qua tim, cho dù lão Trần có dùng khí cơ bù lại thì cũng hồi lực không quá năm ngày.
Đến lúc này cả ba tay võ giả cấp Địa đều đã tử trận.
Chỉ còn lại Đỗ Cương Nghị và Lưu Công Cẩn trên chiến trường, cùng với một tên võ giả cấp Huyền đang vô cùng sợ hãi, nếu nói người bất lực nhất có mặt ở đó là ai thì có lẽ là tên võ giả cấp Huyền này, đầu tiên là một kiếm của Lưu Công Cẩn chặt đứt bàn tay, sau đó là màn phi châm vào Thiên đạo của Nhan Như Ngọc, tiếp theo là một đao bá khí của Long Thiên. Được rồi, toàn bộ chiến trường này là màn biểu diễn của ba người các cậu, ông đây không chơi với các cậu nữa, người nào người nấy cũng đều biến thái như nhau.
Tên cao thủ cấp Huyền đang định âm thầm bỏ chay thì đột nhiên bị Đỗ Cương Nghị nãy giờ vẫn án binh bất động vươn tay ra tóm lấy, tên võ giả cấp Huyền liền bị ném bay lên trời, cơ thể nổ tung trên không, biến thành một bãi huyết nhục, thủ đoạn giết người vô cùng đẫm máu!
Máu tươi bay trong không trung, Đỗ Cương Nghị nhẹ nhàng phất tay, những giọt máu kia ngưng tụ lại thành những con dao máu, tấn công về phía Long Thiên, lấy máu làm dao, công pháp mà tên Đỗ Cương Nghị này tu luyện lại tà mị như vậy.
Long Thiên lại thuấn bộ, tránh được sự công kích bốn phía của dao máu, thanh đao dài trong tay liên tiếp chém xuống, dao máu không thể tấn công được nữa, rơi xuống mặt đất biến thành từng giọt máu tươi, Đỗ Cương Nghị nhìn Long Thiên nói: "Cậu chủ Long, tôi có một chuyện này vẫn chưa rõ, nếu như cậu từ thủ đô về vậy tại sao không đem theo vài cao thủ tới, hay là đợi bước vào cảnh giới cao hơn nữa rồi mới đối đầu với nhà họ Đỗ chúng tôi. Lẽ nào cho rằng nhà họ Đỗ chúng tôi dễ bắt nạt vậy sao? Cách tìm đến cái chết thế này đúng là lần đầu trong đời tôi được thấy đấy".
Trong lúc nói chuyện, mấy con dao máu thay đổi hướng đi, thế mà lại hướng về phía Nhan Như Ngọc và Vương Manh Manh, trong lòng Long Thiên thầm mắng tên khốn này đúng là vô liêm sỉ thật, đã là cao thủ đến cấp bậc này rồi mà còn ra tay với một cô nhóc và một người bị thương nữa. Lúc Vương Manh Manh thất sắc kinh sợ, Long Thiên thuấn bước chắn trước hai người, cắm thanh tao ở tay phải xuống đất, dùng chân khí tạo nên một màng bảo vệ phá vỡ toàn bộ những con dao máu kia!
Đỗ Cương Nghị cười gằn một tiếng rồi đánh về phía Long Thiên, bị Long Thiên cắt ngang, một chân đá trúng mạng sườn, bay ra đụng trúng vào một thân cây gần đó, nhưng cơ thể Đỗ Cương Nghị vô cùng mềm dẻo, xoay vòng quanh thân cây, hai chân quấn lấy giữ chặt cơ thể, nhìn chằm chằm Long Thiên, cười khằng khặc nói: "Thanh niên à, dễ kích động vậy sao?"
Long Thiên đột nhiên bừng tỉnh, chỉ thấy hai tay Đỗ Cương Nghị ấn chặt xuống đất, bảy cỗ thi thể đã nằm xuống đất kia đột nhiên nổ tung, huyết vụ ngợp trời hội tụ lại một chỗ, tạo nên một chiếc rìu sắc bén khổng lồ trong không trung, Đỗ Cương Nghị vung tay áo xuống, chiếc rìu khổng lồ đột nhiên từ không trung nện xuống!
Màng bảo vệ do Long Thiên tạo nên từ chân khí hiện ra một vết nứt, xem ra không thể chống đỡ được nữa rồi.
Quả nhiên, màn bảo vệ chỉ duy trì được ba giây rồi lập tức vỡ tan, lưỡi rìu khổng lồ hung hăng nện xuống người Long Thiên, Long Thiên giơ đao lên đỡ, hai chân lún xuống đất, cắn răng kiên trì, không chống đỡ không được. Đương nhiên anh có thể thuấn bộ né tránh, nhưng nếu anh chạy thì Nhan Như Ngọc và Vương Manh Manh phía sau sẽ gặp họa mất.
Tên Đỗ Cương Nghị này đúng là loại tiểu nhân độc ác, cố ý ép Long Thiên lâm vào tình cảnh không thể bỏ chạy rồi sau đó lần nữa ra sát chiêu, một người cũng coi như đã lần mò được đến cánh cửa cấp Thiên rồi sao có thể vô liêm sỉ đến mức vậy chứ?
Lưu Công Cẩn vẫn đang quan sát trận chiến, cánh tay bất giác đặt lên thanh kiếm gỗ bên hông, anh ta đến Bắc Hải chỉ có một nhiệm vụ đó là giết Long Thiên, trả lại ân tình cho ông lão đã dạy anh ta cửu kiếm, sau đó không ai nợ ai nữa, hoàn toàn không còn vướng bận gì trong lòng mà đi con đường kiếm thuật của chính mình.
Nếu như Long Thiên bị Đỗ Cương Nghị chém chết thì không trả được mối ân tình đó nữa rồi, mặc dù anh ta có thể nhân lúc này chém một kiếm đoạt lấy cái mạng của Long Thiên, nhưng như vậy không giống với tính cách của anh ta, anh ta không phải loại sát thủ như Long Thiên, không thể làm ra những chuyện giậu đổ bìm leo được.
Tay cầm kiếm một khi do dự thì xuất kiếm sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Lưu Công Cẩn thở dài một hơi, buông tay khỏi thanh kiếm, không làm loại tiểu nhân đánh lén nữa, quyết định đứng xem cuộc chiến đến cùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!