Các cô gái vây quanh Diệp Yêu Tinh, chăm chú nhìn những pha hành động khó tin trên màn hình điện thoại chẳng khác nào một bộ phim võ thuật với những màn đánh đấm đẹp mắt, ra đòn trí mạng, khiến cho bọn họ phấn khích đến nỗi hai má đỏ bừng, tim đập loạn nhịp, hoóc-môn không ngừng tăng vọt, thậm trí trong đầu còn tưởng tượng ra cảnh nóng bỏng hừng hực với người đàn ông này khi ở trên giường.
Đợi sau khi trận đánh kết thúc, các cô gái hét hò muốn ra ngoài xem tàn cuộc, nhân tiện quan sát người đàn ông đã ra tay hành hiệp trượng nghĩa này, Diệp Yêu Tinh đương nhiên cũng hớn hở tham gia náo nhiệt, vả lại Long Thiên từng cứu cô ta, dù Diệp Yêu Tinh có "không tim không phổi" đến mấy thì cũng nên trực tiếp nói lời cảm ơn với anh.
Không ngờ, Vương Lệ Trân cũng đứng lên nói: "Tớ ra ngoài cùng cậu".
Lần này, ngoại trừ Diệp Yêu Tinh, những cô gái khác đều không dám thô lỗ, cũng chẳng hò hét đòi ra ngoài, mà mỗi người đều ngoan ngoãn ngồi tại chỗ của mình chờ đợi.
Khi Vương Lệ Trân cùng Diệp Yêu Tinh ra khỏi quán bar, Long Thiên vẫn mặc bộ đồ thể thao, đứng ở cửa quán bar giống như tâm điểm của sự chú ý, những tên khác bị đánh lên bờ xuống ruộng nằm la liệt xung quanh, xui xẻo nhất phải kể đến Trương Lượng, vẻ mặt của ông ta đau đớn muốn chết nhưng chỉ có thể nằm trên mặt đất nhìn Long Thiên như một con quái vật, hai tay ông ta ôm lấy bụng sợ mất máu nhiều quá mà chết.
Nhưng quái lạ là những tên cao to đen hôi này bị ngã xuống đất không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể đau khổ rên rỉ một cách yếu ớt cực kỳ thảm thiết.
Vương Lệ Trân cau mày nhìn Long Thiên, anh bình thản nói: "Ngoài tay chân, cằm cũng bị bẻ gãy rồi, này vợ yêu, cô đừng trách tôi ra tay quá nặng, đám người này tự tìm cái chết, tôi không dạy cho chúng nó một bài học thì chúng nó cũng không chịu để yên, lần này tôi vẫn còn nể mặt cô lắm rồi đấy".
Long Thiên không hề nói dối, nếu như trước đây anh sẽ không ngần ngại khiến cho Trương Lượng nửa đời còn lại phải ngồi trên xe lăn, bởi câu khoan dung độ lượng chưa bao giờ tồn tại trong từ điển của anh.
Vương Lệ Trân thở dài một hơi, chuyện tới nước này có đổ lỗi cho Long Thiên cũng vô ích gì, hơn nữa Trương Lượng là người gây sự trước, đánh không lại người ta, phải chịu hậu quả như thế này cũng chẳng oan ức, Vương Lệ Trân không tiến lên phía trước để hỏi tình hình vết thương của Trương Lượng mà cầm điện thoại để gọi xe cấp cứu, có thể do cô vội vã đem Trương Lượng đến bệnh viện nên quên cả việc phản bác lại cách xưng hô được đằng chân lân đằng đầu của Long Thiên.
Trương Lượng tuy rằng sợ mình sẽ "ngỏm" luôn, nhưng ông ta vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy Long Thiên gọi Vương Lệ Trân là vợ yêu, mọi chuyện xảy ra vào buổi sáng đều đã sáng tỏ, nếu bây giờ có thể nói được thì Trương Lượng sẽ không ngần ngại mà quỳ xuống trước mặt Vương Lệ Trân van xin tha thứ, ông ta vốn cho rằng có thể dễ dàng chơi đùa Mộc Tiểu Nhã, không ngờ hiện thưc lại tàn nhẫn vả cho ông ta một cái tát như thế này.
Diệp Yêu Tinh uốn éo cặp mông cong tớn của mình, chậm rãi đi đến trước mặt Long Thiên nói: "Nhìn không ra anh cũng là người luyện võ đấy".
"Không thể xem là người luyện võ, nhưng tay chân có chút linh hoạt, bảo vệ vợ yêu của tôi cũng không thành vấn đề", Long Thiên cười đáp, mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Yêu Tinh.
Ánh mắt của anh mang theo ba phần thưởng thức dáng người uyển chuyển của cô ta, còn bảy phần còn lại mang theo một tia cảnh cáo, anh thể hiện bản lĩnh là bởi Trương Lượng quả thực đáng đánh và cũng để cảnh cáo người đàn bà lòng dạ khó lường này, không phải vì Long Thiên quá cảnh giác mà vì anh theo bản năng nghi ngờ tất cả những người phụ nữ xung quanh mình.
Diệp Yêu Tinh hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, cô ta thấp giọng nói: "Tôi và Tần Tung Hoành chỉ qua lại bình thường, không có chuyện gì khác, nếu không tin anh có thể điều tra".
Đây xem như một lời giải thích hay là bày tỏ thì chỉ có đôi nam nữ đang cười thần bí với nhau này mới hiểu được.
Sau khi Vương Lệ Trân báo địa chỉ liền đi tới, Diệp Yêu Tinh và Long Thiên đều diễn xuất điêu luyện, nhìn không ra điều gì mờ ám, Vương Lệ Trân cũng không nghi ngờ, chỉ tức giận mắng Long Thiên: "Anh ra tay quá độc ác, giám đốc nhân sự của tôi bị anh đánh thành bộ dạng như vậy, anh nói tôi có nên đòi lại công bằng cho ông ta hay không?"
Long Thiên vui vẻ nói: "Nếu cô muốn đòi lại công bằng cho ông ta thì sao không xuất hiện lúc ông ta đánh nhau với tôi mà lại phí lời như bây giờ".
"Đừng tự cho rằng mình thông minh".