Đỗ Cương Nghị sao có thể không nhận ra sự châm chọc trong lời nói của Lưu Công Cẩn chứ, nhưng vẫn cười ha ha nói: "Sống chết có số, phú quý tại thiên, thứ gọi là lòng từ bi này từ lâu đã bị mất đi trong xã hôi này rồi, cậu trai trẻ à, cậu vẫn còn trẻ, đợi cậu lăn lộn giang hồ thêm vài năm nữa thì sẽ hiểu ra, võ giả trên đời này nhiều vô kể, chết vài người cũng chẳng ảnh hưởng gì, sống được mới là bản lĩnh, nếu không tại sao võ giả cấp Thiên lại quý hiếm đáng giá như vậy, chính là vì lý do này đấy".
Lưu Công Cẩn khịt mũi khinh bỉ, nhưng không phản bác lại nữa, anh ta chỉ cảm thấy có chút không phục. Nếu như anh ta có kỳ ngộ thì có lẽ hiện giờ cũng không giống với mấy tên chó săn xông lên chịu chết cho nhà họ Đỗ rồi, cho nên tự nhiên sinh ra một nỗi bi thương cảm động lây. Nhưng anh ta vẫn chưa ra tay, bởi vì giống như Đỗ Cương Nghị vừa nói, trên giang hồ này ai có thể dựa vào chính mình mới có thể sống sót được.
Trong thế giới võ giả này, có rất nhiều kẻ thật thà suy bụng ta ra bụng người mà giảng đạo lý với người khác, người đó liền dùng nắm đấm để nói đạo lý với anh, anh cũng dùng nắm đấm nói đạo lý, người khác lại một miệng nhân nghĩa đạo lý quậy om sòm anh rồi.
Đạo lý này phải giải thích thế nào đây?
Lưu Công Cẩn chỉ cúi đầu nhìn thanh kiếm gỗ đang nằm trong vỏ kia, có lẽ đây là đạo lý khó lý giải nhất nhất.
Quay lại nói về chiến trường, sáu tay võ giả cấp Huyền trước sau bao vây Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc thong dong tiếp đón, một tay ngân châm uy vũ hiện ra, giơ lên chém xuống, ngay lập tức không ít võ giả đã trúng ngân châm, trong đó có một tên tránh không kịp nên đã bị ngân châm xuyên qua đầu, ngã vật xuống đất chết ngay lập tức.
Hai tên võ giả cấp Huyền chết cũng không biết vì sao mình chết không khiến những người còn lại cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại còn kích động huyết chiến của họ, dũng cảm lao lên, dù có chết cũng phải khiến Nhan Như Ngọc để lộ sơ hở.
Những tên võ giả cấp Huyền này không quên nhiệm vụ của mình, điều bọn họ phải làm là ép Nhan Như Ngọc để lộ sơ hở, tiện cho ba tay cao thủ cấp Địa sau lưng nhân cơ hội ám sát đối phương, chính vì thế đây là cách tiết kiệm sức lực nhất và cũng là cách bỏ vốn nhỏ để đạt được vốn lớn, nếu không cứ vội vàng bức ép đối phương, Nhan Như Ngọc mà xuất toàn lực, hoặc sử dụng một vài tuyệt chiêu hay đòn sát thủ thì ít nhất sẽ có một tên võ giả cấp Địa phải bỏ mạng ở đây.
Mười võ giả cấp Huyền cũng không bằng một võ giả cấp Địa, trong đó không chỉ có cách biệt cấp bậc mà còn có nguyên nhân ngưỡng cửa. Mấy võ giả không dễ dàng bước chân vào được cấp Địa kia đương nhiên không muốn đặt mình vào chỗ nguy hiểm, bọn họ thích một kích tất sát vào đúng thời khắc then chốt nhất hơn, như thế vừa thể hiện được phong thái cao thủ, vừa có thể tránh những tổn hại cho bản thân, bằng không cứ mơ mơ màng màng liều chết với đối phương thì sẽ thiệt biết bao.
Đối với võ giả cấp Huyền mà nói, bọn họ vĩnh viễn không quý giá bằng võ giả cấp Địa, cho nên do bọn họ xông lên chịu chết trước cũng là điều đương nhiên. Hơn nữa việc này vỗn dĩ cũng là một cuộc giao dịch, anh bán mạng, người ta trả tiền, vinh hoa phú quý đặt ở đó, anh có bản lĩnh thì tự mình đến lấy, đây vốn là chuyện cam tâm tình nguyện, không ai có thể oán trách ai.
Ba tên võ giả cấp Huyền đã gục rồi, bị một ngân châm của Nhan Như Ngọc xuyên thẳng vào ngực, lại phối hợp thêm một dao cắt đầu lìa khỏi cổ. Nếu nói hai tên trước mắt chỉ dựa vào nhiệt huyết mà xông lên thì tên này lại càng không coi mạng sống của mình ra gì, rõ ràng xông lên là chết. Có hai cỗ thi thể máu chảy đầm đìa dưới đất làm gương rồi mà vẫn còn xông lên làm một tên hữu dũng vô mưu, thật sự tưởng rằng mình được thần tiên phù hộ sao?
Bảy tên cao thủ cấp Huyền đã chết hơn một nửa, nhưng vẫn chưa khiến Nhan Như Ngọc tốn sức nửa chiêu, tình hình cứ như vậy thì có lẽ chết hết cũng là chết một cách vô ích.
Võ giả cấp Huyền thì đang liều mạng với Nhan Như Ngọc mà ba tên võ giả cấp Địa vẫn đứng cười cười nói nói khoanh tay bàng quan, vừa nói chuyện chém gió vừa phân tích chiêu thức của Nhan Như Ngọc tinh xảo thế nào, nhưng đánh chết cũng không ra tay, thậm chí sau khi thấy đồng bọn của mình bị giết thì vẫn khiêu khích châm chọc, không hề quan tâm đến những võ giả cấp Huyền liều chết để tạo ra cơ hội cho bọn họ.
Bọn họ đương nhiên không quan tâm, bởi vì họ cũng đã từng trải qua giai đoạn này. Số lượng khách khanh của nhà họ Đỗ mỗi năm không dưới ba con số, nhưng khách khanh nhất đẳng thì mãi mãi chỉ có mười vị trí, việc này không gì có thể thay đổi được, một phần là vì nhà họ Đỗ đề phòng những tay lang bạt giang hồ sẽ liên thủ với nhau âm mưu làm phản, một phần cũng ít người bất chấp nguy hiểm của bản thân mà trung thành bán mạng cho nhà họ Đỗ. Nhưng ngay cả như vậy thì võ giả đầu quân cho nhà họ Đỗ vẫn nhiều không đếm xuể, dù sao chỉ cần là võ giả thì đều không thể cự tuyệt được cám dỗ trở thành cao thủ cấp Địa, mà đan dược nhà họ Đỗ lại chính là một con đường tắt.
"Lão Trần, ông vẫn chưa ra tay sao?", một tên cao thủ cấp Địa âm lãnh hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!