Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Công Tôn vô địch hừ một tiếng: “Còn nói nhảm nữa tôi sẽ cho ông cút xéo”.

Long Thiên Tượng dừng lại, chỉ hỏi: “Không nói mấy chuyện buồn này nữa, ông Công Tôn, ông hãy cho tôi một lời khẳng định để tôi yên tâm, cô con gái nhà họ Vương kia có cứu được không, còn thằng con trai ngốc của tôi thật sự muốn từ bỏ tu luyện cả một đời của mình, ông nỡ lòng nào ư? Những năm qua chúng ta đã ngầm giao kèo không cho nó học võ, cho nó trưởng thành một cách hoang dã, không dễ gì mới đạt được bước đầu, không thể từ bỏ được. Ông đừng nói mấy thứ thiên cơ không thể tiết lộ với tôi, ông cũng không phải người am hiểu mệnh trời như Phương Nhân Vương, nếu như thứ này thật sự tồn tại thì sớm đã đập vào đầu lão rùa già đó rồi, tôi chỉ muốn cầu một cái bình yên, tiếp tục cuộc sống bình thường của mình thôi”.

Công Tôn vô địch mỉm cười: “Phượng hoàng niết bàn, thập tử nhất sinh, cứ coi như trên đời này có thứ vũ khí giết được phượng hoàng thì cũng không phải loại độc tầm thường kia, chỉ có phượng hoàng mới giết được phượng hoàng, đây là kiếp nạn số mệnh an bài, ông yên tâm, Tiểu Hổ Tử sẽ không bị thiệt, ngược lại trong họa có phúc”.

Lúc này Long Thiên Tượng mới thở phào nhẹ nhõm, ông ấy nhìn đồng hồ và nói: “Xem chừng bên kia đã có kết quả thắng thua, tôi đoán tám chín phần là thằng con trai xui xẻo của tôi đã giành chiến thắng, haiz, mẹ tôi không ngại nhẫn tâm với tôi, nhưng lại vô cùng yêu thương thằng cháu này, không nỡ để nó bị thương dù chỉ một chút, có lúc tôi ngưỡng mộ gần chết. Bà ấy có lệnh không cho bất kì ai lên núi, ông Công Tôn, ông giúp tôi che giấu chút, giờ tôi sẽ đi luôn, tránh gặp phải tên thỏ nhắt kia lại bị kể tội với bà cụ, thế thì đúng là đen đủi”.

Công Tôn vô địch nhắm mắt dưỡng thần, không thèm nghe mấy lời lảm nhảm của Long Thiên Tượng, lúc Long Thiên Tượng chuẩn bị ra khỏi cửa thì đột nhiên nói: “Tính ra thì mẹ tôi tính tình cứng rắn, không biết rốt cuộc hồi còn trẻ bà ấy có điểm nào khiến ông Công Tôn mê như điếu đổ vậy?”

Công Tôn vô địch bất chợt mở mắt, tất cả đồ vật trong phòng đều rung lên, mấy giọt rượu còn thừa bay lơ lửng trong không trung, ông Công Tôn giơ tay ra búng một đường, động tác vô cùng nhanh gọn.

Một giọt rượu như tên bắn đi.

Long Thiên Tượng lập tức vắt chân lên cổ bỏ chạy, được tầm 10 dặm rồi mà giọt rượu kia vẫn đuổi theo, bám riết từ căn nhà nhỏ của ông Công Tôn cho đến cổng nhà họ Long, nó còn đâm xuyên qua cả dãy cây trước nhà họ Long, tạo thành một đường thẳng kéo dài gần 5 dặm.

Long Thiên Tượng chạy xuống chân núi, leo vội lên xe rồi vẫn cố già mồm: “Công Tôn vô địch, ông tự giam mình ở nơi nhỏ hẹp, việc gì phải bận tâm thế?”

“…”

Sau khi để lại vết sẹo không nông không sâu trên cổ bằng một con dao, Long Thiên tạm thời thắng trận trước bà cụ nhà họ Long, không còn cách nào nữa, đứa cháu trai này thực sự dám ra tay, vừa cầm đao lên đã nhắm vào cổ, ai mà chịu được cơ chứ, ngay cả Cừu Đông Thanh cũng sợ hãi khi nhìn thấy cảnh đó, cô ta sợ rằng Long Thiên sẽ thực sự tự sát chứ đừng nói đến bà cụ luôn lo lắng về cháu trai của mình.

Mãi mới khuyên được Long Thiên bỏ đao xuống, bà cụ nhà họ Long thở phào, vừa buồn bực vừa bất lực nói: “Tiểu Hổ Tử lớn thật rồi, dám làm vậy để uy hiếp bà”.

Câu này khiến Long Thiên không khỏi đau lòng, nếu không phải do thời gian cấp bách thì anh cũng không muốn dùng cách này mà sẽ hòa giải với bà, nhưng tên lang băm xấu xa kia đã nói hạn chỉ có 3 ngày, càng kéo dài thì Vương Lệ Trân càng nguy hiểm, Long Thiên mới buộc phải làm vậy.

Với lại hiện giờ Bắc Hải không còn yên ổn như trước, nhà họ Đỗ vẫn luôn nhòm ngó Vương Lệ Trân, chuyện Long Thiên lao tới thủ đô trong đêm cũng chẳng dấu được bao lâu nữa. Một thế gia có chỗ đứng vững chắc từ lâu nếu không nhìn ra vấn đề này thì đúng là vô dụng, vậy nên anh cần phải giải quyết việc này thật nhanh gọn, tuyệt không thể chậm trễ, nếu không sợ là đến lúc anh tìm cách cứu được thì Vương Lệ Trân đã bị nhà họ Đỗ bắt đi từ lâu rồi.

Mặc dù có Nhan Như Ngọc canh trừng, nhưng lần này không chỉ đối phó với một người như trước mà là đối phó với cả một gia tộc, hơn nữa còn là một thế gia đã quy ẩn. Cho dù Long Thiên tin tưởng vào năng lực của Nhan Như Ngọc thì vẫn không yên tâm cho lắm, sau khi anh rời Bắc Hải, có rất nhiều chuyện có thể xảy ra, chỉ cần tìm được cách cứu Vương Lệ Trân, anh sẽ lập tức quay về Bắc Hải.

Long Thiên thở dài: “Bà nội, cháu xin lỗi”.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!