Long Thiên đau đầu nói: "Bà nội, bà đừng làm khó con được không? Cũng không phải chắc chắn sẽ chết, hơn nữa bà cũng biết cháu trai bà sợ chết với sợ đau nhất mà, làm sao nỡ chết sớm thế được, còn chưa cho bà bế chắt nội mà đã chết, con sợ xuống dưới kia ông nội sẽ cầm gậy gõ lủng đầu con mất".
"Con không cần nói nữa, chuyện này không cần bàn cãi, bà không quan tâm cô gái họ Vương kia xảy ra chuyện gì, nhưng cháu trai của bảo bối của bà không thể có chuyện gì được, con biết tính khí bà nội rồi, lời đã nói ra thì giống như bát nước đổ đi, không thể lấy lại được", bà lão nghiêm túc nói.
Long Thiên thực sự không biết nói gì mới được, cũng không thể đạp cửa xông ra, bà nội đã nhìn ra điểm này nên mới tự mình ngồi giữ cửa như vậy. Nếu như chị con dâu kia ngăn cản thì Long Thiên vẫn dám phá cửa xông ra, nhưng bà nội lại ra một đòn sát thủ như vậy, đây là đòn trí mạng duy nhất trên đời này có thể vây khốn được vị Diêm Vương của Quỷ Môn.
Bà lão rất minh mẫn, bà đã đi dép trong bụng Long Thiên, gỡ kính xuống, lau một lượt rồi mỉm cười nói: "Con tốt nhất đừng có ý định gì, tóm lại tối nay bà nội sẽ không cho con đi đâu hết, con phải ở đây đúng ba ngày, đợi chuyện này qua đi rồi thì bà không quản nữa. Về phía cô gái họ Vương kia, cùng lắm là bà kêu Long Thiên Tượng sắp xếp vài bác sĩ giỏi tới đó, có cứu được hay không thì phải xem tạo hóa của cô ấy rồi".
Long Thiên khổ tâm nói: "Bà nội, cũng không thể coi cháu trai của bà là đứa con quý giá, còn con gái nhà người khác thì không phải bảo bối sao?"
Bà lão đeo cặp kính lên nói: "Bà không quan tâm con gái nhà khác, bà chỉ cần biết con là cháu nội của bà, bà không thương con thì ai thương, sau này khi bà nội già yếu, hàng đống của nải ở dưới tầng hầm và hơn một trăm căn nhà đều là của con, đến tiểu Hổ Tử đói lạnh thôi bà đã không yên tâm vào quan tài, chứ đừng nói đến để con đi mạo hiểm tính mạng".
Long Thiên nhẹ nhàng nói: "Bà đừng nói như vậy, bà nhất định sẽ trường sinh bách lão, con còn đợi bà nội chăm con cho đó, một đàn chắt trai chắt gái kìa".
Lúc này bà lão mới thoải mái cười lớn nói: "Được, bà nội nhất định sẽ sống để tận mắt chứng kiến đàn chắt trai chắt gái trưởng thành, sau đó kết hôn sinh con, cả nhà họ Long đông người như vậy cũng chỉ có mình con mới khiến nội thấy ấm lòng".
Thấy bà lão có vẻ thoải mái hơn, Long Thiên nhân cơ hội nói thêm: "Thế mới nói, việc sinh con con cũng không thể làm một mình được, cũng phải có cháu dâu nữa đúng không bà? Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì con biết tìm ai sinh chắt nội cho bà đây, bà nói xem có lý không, bà nội?"
"Đừng lừa bà nội nữa, thiếu một người phụ nữ thì không sinh được sao? Chẳng phải vẫn còn Đông Thanh đây sao?", Bà lão trừng mắt quát.
Cừu Đông Thanh che miệng cười lén, mỗi lần thấy lão Phật gia và Long Thiên đấu võ miệng đều cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Nhưng Vương Lệ Trân đã có chắt nội của bà rồi, bà nỡ nhìn một xác hai mạng sao, nhẫn tâm chưa được gặp mặt chắt nội đã để nó chết yểu vậy sao?", Long Thiên cuối cùng cũng bắt thóp được mâu thuẫn chính, sống cùng với lão Phật gia ngần đấy năm lẽ nào anh còn không biết điểm yếu của bà nội là gì sao?
Quả nhiên, lão Phật gia biến sắc nói: "Thật sao? Cô gái họ Vương đó thật sự đã mang giọt máu của nhà họ Long rồi sao?"
Long Thiên chém gió nói: "Chuyện này con sao có thể lừa bà được? Nếu không tại sao con phải liều mạng như vậy, còn không phải là vì để bà được ôm chắt nội đó sao?"
Sắc mặt lão Phật gia âm tình bất động, có chút khổ não lại có chút an ủi, nhìn thằng cháu nói chuyện cũng không giống như đang nói dối, hơn nữa từ nhỏ đến lớn tiểu Hổ Tử chưa từng nói dối bà điều gì, có lẽ không đến mức học được thói hư tật xấu đâu nhỉ.
Nhưng lão Phật Gia không biết rằng thằng cháu đích tôn của bà từ lâu đã nhiễm thói hư tật xấu rồi, hơn nữa còn là loại thói hư khiến chị em phụ nữ mê mệt cơ.
"Bà nội, cậu ấy gạt bà đó, tiểu Hổ Tử ở bên cạnh con lâu như vậy còn không dám ức hiếp con, vừa mới đến Bắc Hải được bao lâu mà đã có con nhanh như vậy chứ?", Cừu Đông Thanh có thiện chí nhắc nhở nói.
Long Thiên hung hăng trừng mắt lườm Cừu Đông Thanh, lão Phật Gia bỗng nhiên bừng tỉnh nói: "Giỏi lắm tiểu Hổ Tử, lại dám lừa cả bà, lớn rồi đủ lông đủ cánh rồi đúng không!"
Long Thiên vẻ mặt như đưa đám nói: "Con và chị Đông Thanh không phải do bà đã hạ thánh chỉ không được làm bừa sao? Con cũng là một nam thanh niên cường tráng khỏe mạnh, ở cùng một nhà lâu như vậy, cũng đã đăng ký kết hôn rồi, những chuyện nên làm đương nhiên đã làm từ lâu rồi. Nếu bà không tin thì ngày mai cùng con về Bắc Hải sẽ biết được thực hư ra làm sao ngay".
"Bà tin lời Đông Thanh", bà lão lắc đầu nói.
Long Thiên cương quyết, tay phải hóa ra một con dao dài, ngay sau đó không để tâm đến lời chửi mắng của lão Phật gia mà trực tiếp kề lên cổ mình nói: "Bà nội, nếu như bà không cho con ra ngoài tìm ông Công Tôn, vậy thì tối nay cháu nội đành bất hiếu rồi!"
Lão Phật gia tức giận quát: "Con dám!"
"..."
Phía đông biệt thự có một căn nhà hai tầng khá bình thường, đây là nơi dành riêng cho Công Tôn vô địch ở, nuôi chó nuôi chim ưng đều ở đây. Phía trước căn nhà còn có một sân vườn được hàng rào bao quanh, bao gồm một luống đất trồng rau, bên cạnh có một cây cổ thụ trăm năm, một giàn nho và vài khóm tre trúc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!