Cho nên từ nhỏ Long Thiên đã có một chiếc kim bài miễn tử, chỉ cần không phải là chuyện quá giới hạn, ầm ĩ một chút thì cho dù có là Long Thiên Tượng cũng chẳng làm gì được anh, bởi vì sự bao che của lão Phật gia dành cho anh đến mức thái quá rồi.
Long Thiên vừa từ máy bay trực thăng xuống đã bị lão Phật gia nắm chặt tay, tay trái của anh cầm một miếng ngọc lấy từ chỗ Đỗ Sĩ Nguyên đưa cho lão Phật gia nói: "Bà nội, lần này về gấp quá, con cũng chỉ có mỗi miếng ngọc này, bà xem có thích không, nếu như không thích thì lần sau con sẽ mua tặng bà cái khác".
Bà lão ngày xưa nổi tiếng khó hầu hạ lau đôi mắt ngấn lệ, vui mừng nói: "Vẫn là tiểu Hổ Tử hiếu thuận, tốt hơn nhiều đứa con trai không ra gì kia của bà".
Không ít người giúp việc nghe vậy đều phải câm nín, Long Thiên Tượng đã tặng cả một đại viện khổng lồ của nhà họ Long cho bà lão, bà lão dường như cũng chẳng cảm động gì, thế mà Long Thiên chỉ mang về một miếng ngọc bé tí đã khiến bà lão cảm động như vậy, đúng là đối xử bất công mà.
Việc này cũng chẳng biết làm sao, trong mắt lão Phật gia chỉ có đứa cháu đích tôn bảo bối này là tốt nhất, hiếu thuận nhất, còn những người khác đều là đám người dưng xa lạ mà thôi, mấy người họ hàng cũng vậy, bao gồm cả một nhà họ Sở kia nữa, đều là đám người chẳng ra sao đến đây xin ăn. Nhưng những người đó ít nhiều cũng vẫn phải phục, dù gì ngay đến cả Long Thiên Tượng cũng bị bà lão quở mắng cơ mà, không phải mắng không hiếu thuận thì là mắng không làm việc đàng hoàng, đám người ký sinh vào tập đoàn Tượng Quốc mà trèo lên như họ nào dám có ý kiến gì chứ.
Nhận lấy miếng ngọc rồi lão Phật gia kéo Long Thiên vào trong biệt thự, nắm chặt miếng ngọc trong tay, không để cho bất cứ ai đụng vào, tình cờ nhìn xuống đôi giày thể thao cũ kỹ mà Long Thiên đang đi dưới chân, xót xa nói: "Tiểu Hổ Tử, con tiết kiệm tiền như vậy khiến bà nội không đành lòng chút nào, tiết kiệm để làm gì chứ, tiền của bố con Long Thiên Tượng cũng là tiền của con, con không dùng không có nghĩa là người khác không thể dùng, như vậy thật chẳng đáng chút nào".
Đám giúp việc vẻ mặt kỳ quái, biết bà lão đang chỉ gà mắng chó, câm nín không dám nói nên lời.
Long Thiên cười nói: "Không sao đâu bà, con không thiếu tiền, Long Thiên Tượng không cho thì con xin bà nội".
Lão Phật gia lập tức phấn chấn tinh thần, tay còn lại dắt Cừu Đông Thanh, bình thường vào giờ này lão Phật gia đã về phòng ngủ rồi, hôm nay cháu trai về là chuyện mừng nên cũng không cần phải tuân theo thời gian nghỉ ngơi hằng ngày nữa, suốt đường đi cứ nhắc mãi nói: "Tiểu Hổ Tử à, cái thằng bất hiếu Long Thiên Tượng cũng thật nhẫn tâm, cứ như vậy để cháu trai của bà bên ngoài chịu khổ đã bốn năm trời rồi, nó mắt không thấy nên không đau lòng, nhưng bà nội một ngày không thấy con thì ngủ không yên giấc, bốn năm nay chưa được một đêm nào ngủ ngon, cũng may có Đông Thanh thường tới trò chuyện với bà cho đỡ buồn, nếu không thì bà cũng không ngủ được, có một đứa cháu dâu như vậy là phúc của bà".
Cừu Đông Thanh cười nói: "Bà nội, bà đừng nói như vậy, đây là bổn phận của cháu mà".
"Cái gì mà bổn phận với trách nhiệm chứ, Long Thiên Tượng thật sự tưởng rằng có thể giấu bà những chuyện thiếu đạo đức mà năm đó nó đã làm sao? Cũng may Đông Thanh lương thiện không tính toán với nó, nếu bà là cháu thì làm sao có thể độ lượng được như vậy, chỉ mong bà già này chết sớm để có thể an ủi người đã mất", lão Phật gia chân thành nói.
Cừu Đông Thanh không nói gì, chỉ cười khổ một tiếng, bà nội nói chuyện vẫn thẳng thắn như vậy, cũng không giấu diếm lảng tránh gì cả, điểm này Long Thiên cực kỳ giống bà, chẳng trách lão Phật gia chẳng ưa ai mà chỉ niềm nở vui vẻ với mỗi thằng cháu trai này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!