Nếu khi đó đã không thể ra tay thì tức là cả đời này không thể đụng tay vào, Cừu Đông Thanh biết rất rõ anh có chướng ngại tâm lý, là khúc mắc cả đời này không thể gỡ được.
Cừu Đông Thanh lẳng lặng theo sau lưng Long Thiên, khẽ nói: “Tôi có thể giúp cậu, cũng có thể thay thế cậu”.
“Chị có chuyện quan trọng hơn để làm, không cần thiết phải trả một cái giá lớn như thế vì một tình địch”, Long Thiên dịu dàng nói.
Chẳng hiểu sao Cừu Đông Thanh lại thấy hơi khó chịu nói: “Chuyện quan trọng hơn là chuyện gì, chờ bố cậu già rồi đi giành gia tài nhà cậu, lấy lại một phần thuộc về nhà họ Cừu chúng tôi ư?”
Long Thiên cười nói: “Đó là sự lựa chọn của chị, tôi không có quyền can thiệp vào, chị làm cái gì cũng được thôi, điều quan trọng nhất là tôi muốn chị vui vẻ, nếu chị không vui thì tất cả mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa”.
“Cậu tốt bụng đến thế ư? Cậu không hề nghi ngờ rằng tôi chính là người bảo Đới Quân Nhi đi giết Vương Lệ Trân, sau đó diễn màn kịch này trước mặt cậu để rồi chết không có đối chứng à? Cậu tin chắc rằng cả đời tôi chỉ có thể nằm trong tay cậu, cả mối thù lớn nhất của gia đình cũng không đi báo ư? Cậu cứ bỏ mặc tất cả mọi thứ không quan tâm để rồi sau này chắp tay cho người ta cả tập đoàn Tượng Quốc khổng lồ như thế hả?”, Cừu Đông Thanh hỏi lần lượt từng câu một.
Long Thiên vẫn chưa trả lời, chờ đến khi ra khỏi cửa khách sạn, đứng trước mặt một chiếc trực thăng thì anh mới chậm rì rì nói: “Thật ra chị không sợ tiếng sét đúng chứ?”
Cả người Cừu Đông Thanh cứng đờ ngay lập tức như vừa bị sét đánh, sau một lát mới kéo tay Long Thiên cười to như kẻ điên: “Tôi nhận thua, từ nay về sau tôi chính là người phụ nữ của cậu”.
Long Thiên sờ mũi cười khổ nói: “Nếu Long Thiên Tượng biết chắc cười đến rụng răng mất”.
“Mặc kệ ông ấy, tôi vui vẻ mới là quan trọng nhất”, Cừu Đông Thanh bất chấp.
Anh không biết bất kì điều gì thì cô ta cũng chẳng giấu diếm nổi , nếu như anh biết hết tất cả mọi thứ, hơn nữa có thể chấp nhận và tha thứ cho cô ta thì tại sao cô ta lại không trở thành một cô gái ngốc nghếch cơ chứ.
Đàn ông xấu xa, phụ nữ ngốc nghếch, trời sinh một đôi.
Long Thiên cũng không biết mánh khóe tưởng chừng như đơn giản của mình lại đảo lộn kế hoạch của Cừu Đông Thanh, thế nên sau này cơn sóng to gió lớn nổi lên, khi những đốm lửa nhen nhóm bùng cháy thì nó lại bất ngờ bị dập tắt, vấn đề ở đây là ngay cả diêm vương cũng không làm được điều đó, ai dám nói đây không phải là trò giỏi hơn thầy, sau đó đánh bại cả thầy?
“…”
Lưu Công Cẩn cảm thấy bản thân mình thật sự quá xui xẻo, cứ tưởng là tối nay anh ta có thể đến và thành công ra về, bởi vì chiều nay khi đi theo Mã Tiêu Tiêu đến chùa Khai Nguyên chơi thì Mã Tiêu Tiêu còn cầu cho anh ta một quẻ, đó là quẻ tốt nhất, nếu đã có Phật Tổ phù hộ thì dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể dẫn đến kết quả thế này mới đúng, không ngờ là cuối cùng vẫn ăn hành, bay màu, quả nhiên chỉ có duy nhất thanh kiếm gỗ trong tay anh ta là thứ có thể tin tưởng trên đời này, còn những thứ quỷ thần mê tín gì đó đều vô nghĩa.
Nhớ đến tên đáng chết cầm song đao nọ, Lưu Công Cẩn tức không biết phải trút đi đâu, nói thế nào thì tên đó cũng là cao thủ cấp Địa chứ, tại sao lại chẳng có tí phong độ của một cao thủ tí nào vậy, dùng hai thanh đao thì phải nói luôn ra từ đầu mới đúng, thế mới gọi là phong độ, thế nhưng sau đó tên khốn ấy lại dùng nó như chiêu lấy mạng cuối cùng, suýt chút nữa đá lấy được mạng anh ta, nếu anh ta không tỉnh táo thì có lẽ đã bị chém thành hai rồi, làm gì có cửa đứng ở đây nữa.
Lưu Công Cẩn mắng thì mắng thế nhưng anh ta vẫn nhận ra vào khoảnh khắc quan trọng thì Long Thiên đã nương tay, không chém anh ta ra làm hai, nếu không với khoảng cách đó, anh chỉ cần thêm chút lực nữa thì hẳn không chỉ là vết thương nhẹ thôi đâu. Nói thế thì chẳng lẽ Long Thiên đang nổi máu anh hùng tiếc anh hùng ư?
Lưu Công Cẩn che miệng cười trộm, anh hùng ấy à, một cách gọi oai phong lẫm liệt biết bao, nhưng nếu như để người lớn nghe được thì chắc lại bảo anh ta mơ mộng hão huyền.
Rất có tưởng tượng được rằng một kiếm khách chỉ cần cầm thanh kiếm gỗ là có thể khiến Bạch Diêm Vương dùng đến hai thanh đao lại chạy một chiếc xe đạp Phoenix, bị khóa dính vào cây rồi lại còn gắn thêm ba cái ổ khóa, làm như sợ người ta trộm mất cái thứ bán chẳng được bao nhiêu tiền ấy vậy.
Lưu Công Cẩn huýt sáo mở khóa, cưỡi chiếc xe Phoenix nát đến mức không thể nát hơn để quay về khách sạn, đây là chiếc xe ông Mã cho anh ta mượn, anh ta không thể ném hư xe người ta được nên khi chạy tới tìm Long Thiên thì anh ta chẳng dám đạp nó tới, sợ kiếm khí của mình bất cẩn cắt nó thành hai nửa, đến lúc đó chắc chắn ông Mã sẽ đau lòng chết mất, bản thân anh ta lại không có tiền đền, chỉ biết ở lại đây làm công trả nợ. Anh ta thì chẳng sao cả, có thể ở đây sống với đôi bố con thú vị đó cũng vui, chỉ e là lão già tính tình quái gở kia không muốn, suy cho cùng thì kiếm thuật anh ta học được đều do một tay ông ta dạy, bây giờ vẫn còn liều mạng giúp ông ta giết người trả nợ đây.
Tất nhiên ông lão xuất quỷ nhập thần không vô duyên vô cớ dạy Cửu Kiếm Lưu Công Cẩn, một kiếm giết một người, đó là một vụ mua bán rất sòng phẳng, bây giờ Lưu Công Cẩn đã giúp ông ta giết tám người, chỉ còn lại một người cuối cùng đó là Long Thiên, đó là lý do anh ta đến Bắc Hải.
Tiếc là xuất sư hơi bất lợi, chỉ có thể ngồi bàn lại, hơn nữa tối nay anh ta đã thiếu người nọ một cái ơn, lần sau dù anh ta có đủ sức giết được Long Thiên thì cũng phải trả cái ơn hôm nay trước đã.
Ầy, phiền phức thật.
Lưu Công Cẩn đạp đạp một hồi thì đụng phải Đỗ Sĩ Nguyên, tên ẻo lả bỏ anh ta ở lại để chạy mất đang đứng ngay trước mặt và mỉm cười, lộ ra chiếc răng nanh trắng bóc.
Cười cái mốc xì ấy chứ cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!