Long Thiên ngồi trong chiếc Maybach, điên cuồng nhấn ga, trên đường đi anh đã nhận được tin nhắn của Nhan Như Ngọc, đại khái đã biết xảy ra chuyện gì. Chỉ là có một vài chi tiết khiến anh rất phải suy nghĩ, do Nhan Như Ngọc đã nói trong tin nhắn rằng trong người Vương Lệ Trân có kịch độc, việc này có chút kỳ lạ rồi, theo lý mà nói thì nhà họ Đỗ muốn dùng huyết mạch thực phượng trong người vợ anh để phát triển song tu, nên không thể lấy mạng vợ anh mới đúng, nếu đã như vậy, tại sao còn hạ độc chứ?
Nếu như không phải do người nhà họ Đỗ làm thì do ai đây?
Long Thiên nghĩ đến biểu cảm có gì đó sai sai của chị con dâu được nuôi từ bé lúc anh rời đi. Lúc còn nhỏ Long Thiên không rõ cũng không quan tâm đến thân thế của chị con dâu này, nhưng sau khi trưởng thành thì không muốn biết cũng có người tự nhiên nói cho anh biết. Anh hiểu rõ vì sao nhà họ Cừu lại cam tâm tình nguyện phụ thuộc vào nhà họ Long, nhưng chưa đến bước đường cùng, Long Thiên vẫn không muốn đối diện mà tình nguyện giả ngây giả ngốc tiếp tục diễn vở kịch thanh mai trúc mã với Cừu Đông Thanh, cũng không vạch trần chuyện này.
Có vài chuyện chỉ cần không nói ra, tự lừa mình dối người thì có thể hồ đồ một đời, cứ nhẹ nhàng chí chóe với nhau như vậy.
Nhưng một khi làm rõ rồi thì có dù có là Ngọc Hoàng đại đế giáng thế cũng không thể quay về như xưa được nữa.
Nếu người nhà họ Cừu hiện nay đã để mắt đến vợ anh rồi liệu Long Thiên còn mắt nhắm mắt mở cho qua nữa không?
Long Thiên hừ lạnh nói: "Những kẻ núp sau lưng Cừu Đông Thanh, nếu như Vương Lệ Trân thật sự xảy ra chuyện gì thì tôi nhất định phải lôi từng người một ra!"
Đối với người ngoài bản lĩnh giết người ra thì chẳng có tài cán gì khác như Long Thiên mà nói, kẻ nào dám lấy mạng của vợ anh, anh sẽ bắt kẻ đó phải đền mạng, chỉ đơn giản vậy thôi.
Sau khi dừng xe, Long Thiên chạy như điên vào biệt thự, Nhan Như Ngọc không ngay lập tức đưa Vương Lệ Trân đến bệnh viện, bởi vì vốn anh ta đã là thần y rồi, nếu như đến anh ta còn không cứu được thì càng đừng nói đến những giáo sư ở các bệnh viện bình thường. Hơn nữa, loại bàng môn tà đạo này có lai lịch xa xưa, lịch sử lâu đời, sâu xa khó hiểu, cách xa rất nhiều so với những kiến thức hiểu biết của ngành y học hiện nay, cho dù có đưa Vương Lệ Trân đến bệnh viện thì cũng chỉ lãng phí thời gian thôi, chi bằng đích thân Nhan Như Ngọc chữa trị cho rồi.
Trong phòng khách, sắc mặt Vương Manh Manh tái nhợt như sắp chết, khóe mắt đỏ au, vẻ mặt vô cùng đau buồn bi thương. Lúc Nhan Như Ngọc bế chị gái cô ta về, cô ta thật sự đã bị dọa cho chết khiếp, vội vàng hỏi một tràng nguyên nhân, sau đó bị Nhan Như Ngọc quát cho mới không dám nói nữa. Lúc Nhan Như Ngọc đưa Vương Lệ Trân vào phòng và đóng cửa lại, Vương Manh Manh thậm chí còn không dám tới làm phiền, ngoài việc ngồi ở phòng khách cầu nguyện cho chị gái thì không thể làm gì khác.
Lúc này trong lòng cô ta đang oán trách bố mẹ đã vứt chị em cô lại Bắc Hải không quan tâm gì đến, nhưng càng oán hận tên khốn rõ ràng đã đồng ý bảo vệ cho chị gái nhưng lại để chị cô ta xảy ra chuyện kia hơn.
Thật trùng hợp, vừa hay tên khốn đó đẩy cửa đi vào, Vương Manh Manh không giám chọc vào Nhan Như Ngọc, nhưng không có nghĩa cô ta không dám chọc vào Long Thiên, cho nên vừa thấy Long Thiên, liền nhao lên giống như một con hổ, trực tiếp vật ngã Long Thiên xuống đất, đầu tiên là dùng tay đánh đấm, sau đó thấy vẫn chưa trút được giận nên đã dùng miệng cắn anh.
Long Thiên nằm trên đất không có bất cứ phản kháng nào, chỉ để mặc cho Vương Manh Manh cắn tay anh đến chảy cả máu. Đợi đến lúc Vương Manh Manh phát tiết xong rồi khóc nức nở, Long Thiên mới đưa tay ra vuốt tóc cô ta nói: "Em vợ, em yên tâm, có anh rể ở đây, trời có sụp xuống cũng có anh chống đỡ rồi".
Lúc này Vương Manh Manh khóc không thành tiếng nói: "Đều tại anh, đều tại anh, nếu như không phải do anh thì chị tôi cũng không phải chịu những việc này, trước khi anh đến, nhà chúng tôi vẫn rất yên ổn, từ sau khi anh đến thì hết người này đến người khác muốn lấy mạng của chị tôi, ngay đến anh Tung Hoành cũng trở nên như vậy, anh đúng là một ngôi sao đen đủi, chỉ cần anh không ở đây thì sẽ không xảy ra những chuyện không vui này".
Những chuyện xảy ra trong thời gian này từ lâu đã khiến áp tực tâm lý của Vương Manh Manh ngày càng lớn, Vương Lệ Trân bị thương giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến cô ta hoàn toàn sụp đổ.
Long Thiên đứng lên, ngồi trên ghế sô-pha nhìn vào trong phòng, nghe những lời trách móc của Vương Manh manh, đôi môi của vị Bạch Diêm Vương danh chấn Quỷ Môn cũng run lên nhè nhẹ, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng không nói gì cả.
Hai mươi phút sau, Nhan Như Ngọc sắc mặt trắng bệch đi ra khỏi phòng, lần đầu tiên trong đời có chút áy náy nhìn Long thiên, Long Thiên bất giác nắm chặt nắm tay, sau đó hít một hơi thật sâu hỏi: "Thế nào rồi?"
Vương Manh manh không dám lên tiếng, chỉ mở to mắt nhìn Nhan Như Ngọc, giống như đang đợi một phán quyết vậy.
Nhan Như Ngọc lau mồ hôi trên trán, nói: "Tôi đã dùng Thái Ất thần châm để phong tỏa lục mạch của cô ấy rồi, ngăn độc tố tấn công vào tim, nhưng cũng chỉ có thể làm được đến bước này, con rắn độc của người nuôi cổ trùng kia từ nhỏ đã sinh trưởng trong người hắn, đã hòa thành một mạch rồi, muốn tìm cách giải độc không dễ dàng như vậy".
"Có thể cứu được không?", Long Thiên cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.
"Trừ khi có cao thủ cấp Thiên giúp ép độc ra ngoài, nếu không ba ngày sau độc sẽ tấn công vào tim, đến tôi cũng hết cách", Nhan Như Ngọc cúi đầu nói.
"Tư Đồ Văn của nhà họ Phạm có thể làm được không?", Long Thiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!