Mặt Đới Quân Nhi co rúm lại, hàng trăm con bọ cạp này đều do một tay anh ta cẩn thận nuôi dưỡng, nhưng kết quả lại bị Nhan Như Ngọc giết sạch, anh ta liệu có thể không xót sao? Phải biết rằng nuôi nọ cạp còn rắc rối hơn cả nuôi trẻ con, khó khăn lắm mới nuôi dưỡng được chúng thành vũ khí, chỉ đợi tới ngày chúng trả ơn, giúp ông đây giết địch, nhưng chúng còn chưa kịp ra trận thì đã phải hy sinh rồi, đúng là không có thiên lý mà.
Lúc đầu khi nghe Nhan Như Ngọc sẽ mang theo Sư Tử Ngọc tới làm tiêu bản Đới Quân Nhi còn không tin, Sư Tử Ngọc là một loại cổ trùng kịch độc, người thường chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể chết, với những người nuôi độc vật như bọn họ Sư Tử Ngọc chính là thần vật, vậy mà giờ lại bị người ta đem đi làm tiêu bản, đúng là mất mặt mà. Nhưng hiện tại xem ra đối phương thực sự có bản lĩnh này, một phát thần châm kia quả thực là tài nghệ.
Nhan Như Ngọc một chiêu diệt sạch đám bọ cạp của Đới Quân Nhi, sau đó anh ta cũng không nhiều lời nữa, tay trái bắn ra một cây châm bạc, phía sau đồng loạt có một nhóm người đuổi theo truy sát Đới Quân Nhi.
Đới Quân Nhi như lâm đại địch, vội vàng lùi về sau, tránh được sự truy lùng của cây châm bạc, nhưng bàn tay ngọc của Nhan Như Ngọc vòng qua quàng lấy cổ anh ta, cổ Đới Quân Nhi bị kẹp chặt, hai tay vội vàng đưa lên để giải vây, sau đó người Nhan Như Ngọc nhẹ như nước lộn nhào trên không trung rồi đá một cái vào cằm Đới Quân Nhi, động tác tinh vi như vậy chắc chắn phải là người có kinh nghiệm tích lũy nhiều năm mới sử dụng được.
Bị in thẳng một dấu chân vào cằm khiến Đới Quân Nhi vô cùng tức giận, dù sao anh ta cũng là một cao thủ cấp Địa chân chính, tuy có sự hỗ trợ của vài viên đan dược nhưng cũng đâu thể bị một tên tiểu bối sỉ nhục như vậy, Nhan Như Ngọc vừa đáp đất Đới Quân Nhi liền tiến lên, đưa tay đẩy về phía trước, một làn khói đầy màu sắc tỏa ra từ lòng bàn tay anh ta.
Đây là một loại độc mà sau khi bỏ tay vào trong một cái lồng chứa năm loại kịch độc cho chúng tùy ý cắn xé rồi chờ bảy bảy bốn chín ngày, sẽ có một lớp độc bao phủ quanh lòng bàn tay, lớp độc này chính là Hóa Độc Thủ. Chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ khiến người chạm vào nó sống không bằng chết, chứ đừng nói là cả một chưởng của Đới Quân Nhi lúc này.
"Có vậy thôi à”.
Nhan Như Ngọc hừ lạnh một tiếng, tay phải đã cầm sẵn châm bạc, trực tiếp đâm vào lòng bàn tay của Đới Quân Nhi, đã bước vào trận huyết chiến thì không có khái niệm may mắn, ai kinh suất trước, người ấy sẽ phải chết.
Khi cây châm gần đâm vào lòng bàn tay của Đới Quân Nhi, Nhan Như Ngọc vận một lượng chân khí lớn, gắng gượng ép chất độc từ Hóa Độc Chưởng phản ngược lại, chiêu thức này chính là Thái Ất thần châm, bí kíp của Nhan Như Ngọc, chỉ có Long Thiên mới biết. Muốn dùng Thái Ất thần châm thì lực đạo và tiêu chuẩn phải mạnh hơn nhiều so với phi châm, nếu không cũng không thể có một chiêu ‘một châm gãy xương’ như vậy, vì vậy, dù bàn tay của Đới Quân Nhi đã được luyện hóa, nhưng anh ta vẫn không thể đỡ được kim châm của Nhan Như Ngọc.
Đới Quân Nhi bị bay về phía sau, anh ta chỉ cảm thấy dường như kinh mạch trên cánh tay đã bị kim châm phá hủy hoàn toàn. Xui xẻo hơn là chất độc không có chỗ đào thải đã truyền ngược lại từ cánh tay lên vai, và chuẩn bị lan sang tim, nếu cứ để vậy thì anh ta chỉ còn nước chết chìm trong chính cái bẫy của mình.
Đới Quân Nhi dứt khoát dùng dao chặt đứt cánh tay phải rồi ném về phía Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc nghiêng người tránh, sau đó tung một cú đá vào người Đới Quân Nhi nhanh như một con báo, người bình thường bị như vậy thì đã khóc thét kêu cha đòi mẹ rồi, nhưng Đới Quân Nhi chỉ loạng choạng lùi về sau vài bước, không có gì đáng ngại. Điều này chứng tỏ ngoài việc nghiên cứu độc, anh ta còn biết cả công phu, hơn nữa còn vô cùng lợi hại nữa.
Đới Quân Nhi bị mất một cánh tay, anh ta âm trầm nhìn Nhan Như Ngọc, nháy mắt Nhan Như Ngọc lại xông đến, cây châm bạc trong tay chuẩn bị tiễn Đới Quân Nhi theo con đường của hai vị võ giả cấp Huyền kia, nhưng anh ta không hề hoảng loạn, dường như đã biết trước là mình sẽ phải chết. Điều anh ta muốn làm chỉ là khiến cho Nhan Như Ngọc tránh xa Vương Lệ Trân, như vậy, cho dù hôm nay anh ta xong đời, thì cũng có thể coi như đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng và thâm độc của Đới Quân Nhi, Nhan Như Ngọc giật mình, nghĩ đến cánh tay bị đối phương dứt khoát chặt đứt không chút thương tiếc kia, anh ta liền hiểu ra, đột nhiên quay đầu hét lớn: "Vương Lệ Trân, mau chạy đi".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!