Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Giọng nói truyền đến từ sau lưng Nhan Như Ngọc, đương nhiên là Vương Lệ Trân, người đã tan làm nhưng lại bị Nhan Như Ngọc yêu cầu tạm thời đừng vội xuống. Cô xuất hiện ở tầng hầm bãi đỗ xe lúc này nên cũng nhìn thấy hai thi thể kia, Vương Lệ Trân bất ngờ xuất hiện giữ vẻ bình tĩnh đến giật mình, giống như cô đã đoán được trước vậy. Có lẽ từ sau khi Long Thiên nhảy vào cuộc đời của cô thì cô đã hiểu ra, có lẽ cô đã không thể trở lại những ngày tháng yên bình như trước nữa rồi.

"Cô không sợ sao?", Nhan Như Ngọc nhìn thấy vẻ điềm tĩnh của Vương Lệ Trân thì cười hỏi.

Vương Lệ Trân lắc đầu nói: "Có gì đáng sợ chứ, người chết cũng không phải là tôi, chỉ là tôi hơi tò mò, hai người này cũng được mà Tần Tung Hoành cũng vậy, bọn họ năm lần bảy lượt ra tay với tôi, rốt cuộc là muốn gì ở tôi chứ?"

Nhan Như Ngọc lắc đầu nói: "Tôi không biết, nhưng có thể có liên quan đến huyết mạch của cô, lần trước khi tôi bắt mạch cho cô, tôi đã thấy một con phượng hoàng".

"Phượng Hoàng?", Vương Lệ Trân che miệng cười, nói: "Không ngờ Nhan thần y cũng biết đùa đó".

Nhan Như Ngọc bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, anh ta không đùa, có điều đối phương không tin cũng là chuyện bình thường. Cô là một người phụ nữ khá ưu tú ở Bắc Hải, mặc dù vẫn có rất nhiều nam nhân có thói quen vọng tưởng đến cô, nhưng suy cho cùng thì cô cũng cách quá xa thế giới của Long Thiên và Nhan Như Ngọc, thế giới vô biên, không thiếu điều lạ lùng, đừng nói đến phượng hoàng, mà yêu ma quỷ quái gì cũng có ấy chứ. Những điều kỳ lạ mà Nhan Như Ngọc chứng kiến trong mấy năm nay còn ít sao?

Nhưng người phụ nữ này quả thật ưu tú, người có con mắt xét nét như Nhan Như Ngọc mà cũng không thể tìm ra được điểm xấu nào. Mấy ngày giao tiếp với nhau, Nhan Như Ngọc lúc nào cũng lạnh lùng lúc này cũng phải nở nụ cười với cô, đủ để thấy nhân cách con người cô quả thực rất hấp dẫn.

"Nói ra cũng không sợ anh cười, nếu tôi mà là một con phượng hoàng thì đã tốt rồi", Vương Lệ Trân nhìn về phía trước nói: "Bên cạnh anh ấy có một người phụ nữ có thể giết chết được lang vương, tôi đã gặp người phụ nữ đó một lần rồi, tư sắc ngoại hình đều không thua tôi, nhưng nói đến đánh nhau thì chắc chắn tôi không phải là đối thủ của cô ta. Nếu như tôi không có gì xuất sắc thì sau này sao có thể cạnh tranh với người ta chứ?"

Nhan Như Ngọc sờ mũi, từ trước đến nay anh ta cũng chỉ hiểu lơ mơ về tình cảm nam nữ, chỉ biết năm đó lúc sắp chết đói thì có một cô bé tốt bụng đã cho anh ta một bát canh nóng, hiện giờ cô gái tốt bụng đó đang nằm trên giường bệnh hôn mê không tỉnh, anh ta cũng không ngại mà chạy đến Bắc Hải để mượn cuốn 'Tu la tâm kinh' về cứu mạng cô ấy. Đây là tình yêu hay là báo ân, bản thân anh ta cũng không rõ, làm sao có thể khuyên giải người đã rơi vào bể tình trước mặt đây chứ.

"Cừu Đông Thanh quả thật rất ưu tú, nhưng chủ tịch Vương cũng không chắc đã thua kém cô ta, hơn nữa yêu đương cũng không phải luận võ để chọn rể, không thể người nào đánh thắng thì sẽ bắt được chú rể mang về", Nhan Như Ngọc an ủi nói.

"Có lý", Vương Lệ Trân dường như tâm trạng đột nhiên tốt lên, quay đầu lại hỏi: "Nhan thần y thấy em gái nhà tôi thế nào?"

Nhan Như Ngọc không ngờ được Vương Lệ Trân lại đột nhiên hỏi như vậy, nghĩ lại những chiêu trò quấy rầy nhiều vô số kể của thiếu nữ đó, có thể đơn giản có thể dùng hai từ hỗn láo để miêu tả, không hề có một chút rụt rè của thiếu nữ gì cả, thậm chí suýt chút nữa khiến Nhan Như Ngọc cao lãnh sụp đổ rồi. Nhưng tốt xấu gì thì chị gái người ta cũng đang ở đây, cũng không thể nói thẳng toẹt ra em gái người ta không biết liêm sỉ được, Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Cũng được".

Vương Lệ Tran không tiếp tục truy hỏi nữa, biết điểm dừng là tốt nhất, cô cũng sợ cô em gái nhất định phải hạ gục bức tường phía nam này sẽ đắc tội với vị Nhan thần y võ nghệ cao cường rồi lại bị chịu thiệt. Có thể có được hai chữ 'cũng được' này coi như không tệ rồi. Về phía Vương Manh Manh có thể có được lòng mỹ nam hay không thì phải xem tạo hóa của em gái cô rồi, tình cảm của bản thân cô hiện tại cũng đang rối tinh tối mù, thật sự không thể phân thân suy nghĩ được.

Cách đó không xa, Đới Quân Nhi vẫn đang ẩn nấp trong tối cuối cùng cũng hiện thân, bởi vì thời cơ tốt nhất mà anh ta đợi đã đến rồi.

Nhan Như Ngọc nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên đột nhiên tấn công đến, vừa nãy lúc ra tay với hai võ giả cấp Huyền cũng không cảm nhận được người này ở bên cạnh, nhìn bộ dạng thì cũng không giống vừa mới đến, xem ra đã sớm ở đây quan sát từ lâu rồi.

"Còn nữa hả?"

Vương Lệ Trân thở dài một hơi, thời gian này liên tiếp có người muốn ra tay với cô, đến Bồ Tát cũng biết tức giận. Điều bực bộ nhất là ngay đến bản thân cô cũng không biết những người này rốt cuộc muốn lấy điều gì từ cô, ban đầu còn tưởng là muốn lấy công thức H2Z4, nhưng bây giờ tựa hồ như bản thân cô còn đáng giá hơn công thức đó nhiều, đây là một chuyện rất bực bội, rõ ràng bản thân cũng không biết gì, cảm giác này giống như một kẻ ngốc vậy.

"Tôi cũng chỉ là một người đến góp vui thôi, mong cô Vương lượng thứ. Nhưng cô yên tâm, tôi không giống như hai tên võ giả cấp Huyền chết không rõ vì sao mình chết kia đâu, nếu hôm nay tôi làm được việc, thì cô Vương sau này không cần lo có người sẽ đến gây bất lợi cho cô nữa. Bởi vì người chết không cần phải lo những chuyện này", Đới Quân Nhi cười, để lộ ra hàm răng khô vàng trông hết sức hèn hạ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!