Cao thủ cấp Huyền tên là lão Cao do Đỗ Sĩ Nguyên phái đến nhìn người thanh niên mặc trường bào đang từ từ đi lại gần, vẻ mặt chết sững, hắn thế nào cũng không thể ngờ được, tên gầy gò lại chết một cách bất thình lình như vậy. Thân là một cao thủ cấp Huyền thượng phẩm như hắn ta lại không hề cảm nhận được một chút nào khí tức của người đến, lúc nào ra tay cũng không biết, tên cao gầy đã chết một cách không rõ đầu đuôi.
Mẹ kiếp, không phải nói chỉ đến bắt một người phụ nữ thôi sao? Sao lại gặp đúng một vị sát thần chứ.
Lão Cao không mang họ Đỗ, chỉ là một vị khách khanh nhị đẳng của nhà họ Đỗ mà thôi, nói dễ nghe một chút thì là khách khanh nhị đẳng, chứ nói thẳng ra thì cũng chỉ là một tên chó săn thôi. Vì tiền hoặc công pháp mà giúp chủ nhân giết người và làm những chuyện thiếu đạo đức, đây đại khái chính là mô tả về những võ giả không có gia tộc che trở trên giang hồ.
Nhà họ Đỗ quản lý bộ phận khách khanh rất nghiêm khắc, khách khanh nhị đẳng ít nhất cũng phải là võ giả cấp Huyền, khách khanh nhất đẳng phải là võ giả cấp Địa, về phần hạng đặc biệt thì phải là võ giả cấp Thiên rồi. Theo như lão Cao được biết, khách khanh nhất đẳng đều không dễ dàng xuất hiện, hạng đặc biệt thì càng không cần nói, nhưng nếu đã có những cao thủ như thế này thì chắc chắn nhà họ Đỗ cũng phải có vài cao thủ cấp Địa hoặc cấp Thiên tọa trấn, vậy thì rõ ràng cao thủ cấp Huyền chả đáng giá gì hết, việc này cũng vừa có lợi vừa có hại. Mặc dù không được coi trọng nhưng ít nhất cũng được hưởng mát dưới bóng cây đại thụ, thông thường những việc lớn cũng không đến lượt bọn họ phải ra mặt làm vật hi sinh, nhưng tối nay chẳng biết thế nào mà lại gặp phải chuyện đen đủi như vậy.
Có thể giết chết một võ giả cấp Huyền trong tích tắc cộng thêm chiếc kim châm được tạo nên từ chân khí, trước mắt xem ra nếu người đàn ông còn đẹp hơn phụ nữ này không phải là một võ giả cấp Địa chân chính thì lão Cao đi đầu xuống đất.
Nhưng bây giờ đến cũng đã đến rồi, lão Cao không thể khoanh tay chịu trói được, hắn không có khả năng giúp tên gầy còm báo thù, nhưng vẫn có khả năng bỏ chạy. Không nói đến câu thứ hai liền quay người muốn chạy, ngay đến những lời nói khách sáo cũng không buồn nói nữa, để đỡ lãng phí thời gian bỏ chạy quý giá.
Nếu Nhan Như Ngọc đã đồng ý với Long Thiên sẽ đảm bảo an toàn cho Vương Lệ Trân, thì dù tính khí vị thần y này có chút cổ quái, làm gì cũng đa số phải xem tâm trạng thế nào, cũng nhất định sẽ làm được. Đối với anh ta mà nói thì giết một người hay hai người cũng chẳng có gì khác biệt, anh ta càng không thích thả hổ về rừng hơn. Điều kỳ lạ là những y bác sĩ bình thường khác căn bản đều có tấm lòng cứu người nhưng Nhan Như Ngọc hình như căn bản không có giác ngộ này, ở Quỷ Môn mấy năm, thỉnh thoảng nhàm chán không có việc gì làm cũng giúp Quỷ Môn giết vài người, hơn nữa ra tay rất tàn nhẫn, không hề có một chút khoan dung, dẫn đến có nhiều lúc môn đồ của Quỷ Môn cũng quên mất tay này thực ra là một vị bác sĩ chữa bệnh cứu người, mà càng giống một ma đầu giết người không chớp mắt hơn.
"Nếu đã đến rồi thì đừng đi nữa".
Nhan Như Ngọc giơ thẳng tay trái lên, năm ngón tay mở ra, năm chiếc ngân châm biến hóa khôn lường hiện ra lập tức hướng về phía tay anh ta chỉ. Lần trước để Tần Tung Hoành chạy mấy đã khiến anh ta có chút buồn bực rồi, lần này mà còn để một con cá nhỏ lọt lưới nữa thì khéo sẽ bị Long ngu ngốc kia cười cho thối mũi.
Sắc mặt Nhan Như Ngọc bình thản, nhẹ nhàng vung tay tên, năm chiếc ngân châm đồng hoạt bắn về phía sau lưng của lão Cao, tên khách khanh khó khăn lắm mới trèo lên được vị trí khách khanh nhị đẳng của nhà họ Đỗ lập tức cảm nhận được nguy hiểm, quay người muốn vận dụng chân khí bảo vệ cơ thể, nhưng đã quá muộn rồi, ngân châm tấn công nhanh như chớp, căn bản không cho tên này thời gian để phản ứng. Đầu tiên là hai chân bị đâm trúng, sau đó là hai tay, tiếp đến là giữa trán giống như tên gầy gò ban nãy. Đồng loạt năm chiếc ngân châm gần như đâm trúng cùng một lúc, khiến cho lão Cao chết không nhắm mắt này giống như một tên phạm nhân bị đóng đinh lên cây thập giá vậy.
Đới Quân Nhi đang âm thầm quan sát trong bóng tối chứng kiến một màn này nuốt nước bọt, khiếp thật, người này quá độc ác, coi giết như như một môn nghệ thuật hay sao?
Xem ra tay công tử trong mắt anh ta cũng biết lo trước tính sau chu đáo như vậy, chủ động sắp xếp một cao thủ khó nhằn bảo vệ Vương Lệ Trân trong lúc anh không ở bên cạnh cô, nếu như anh ta không thận trọng một chút thì e là cũng sẽ có kết cục giống như hai tên không biết do ai phái đến kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!