Nghe giọng Lưu Công Cẩn như thể mỗi lần ra chiêu anh ta đều phải đọc tên chiêu thức ra mới có khí thế vậy, Long Thiên thường hay cười nhạt với cách đánh nhau trẻ con thế này, anh cảm thấy họ quá ngu ngốc nhưng những lời thiếu niên này thốt ra lại khiến anh phải thận trọng đề phòng.
Quả nhiên, kiếm khí lại bắt đầu ập đến như một cú tát thật mạnh, kiếm khí tập trung vào mình khiến Long Thiên trốn tránh khó khăn hơn lần trước, cả ống tay áo cũng bị cắt nát, cánh tay phải lộ ra không khí còn chẳng cầm nổi đao, cả người bị đẩy lùi về sau mấy chục mét!
Lưu Công Cân muốn đuổi giết nhưng bất ngờ có một bóng người xinh đẹp chợt lướt qua, bàn tay trắng nõn ma mị bỗng nhiên đánh vào, lưng Lưu Công Cẩn chợt run lên, đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được nguy cơ từ khi bắt đầu đánh nhau đến giờ, anh ta vội vàng đứng vững lại và lùi về phía sau.
“Xoẹt!”
Một con dao nhanh chóng chém tới, Lưu Công Cẩn giơ kiếm lên cản lại, thân kiếm xuất hiện dao động nhỏ, cả cánh tay anh ta run lên, cô gái đó vẫn chưa chịu từ bỏ, con dao bị cản lại thì cơ thể cô ta lại quấn quanh Lưu Công Cẩn, năm ngón tay xòe ra tạo thành một vết cào trông cực kì đáng sợ, sâu thấy cả xương!
Lưu Công Cẩn chịu đòn, thanh kiếm gỗ nhanh chóng giơ lên, tạm thời ngăn cản được con rắn độc cắn người.
Cừu Đông Thanh như rắn độc thoải mái lùi về phía sau, tạo thành thế đứng đối diện với Long Thiên.
Cô ta giơ tay lên miệng, màu son đỏ kia hết sức ma mị, Cừu Đông Thanh cười ha hả nói: “Kiếm thuật tốt đấy, chỉ là vẫn chưa được tính là nhập đạo, một lần đối mặt với hai cao thủ cấp Địa thế này, tôi không tin hôm nay cậu có thể toàn mạng rời khỏi đây”.
Long Thiên lại huyễn hóa ra thanh đao bên tay phải, nói với Cừu Đông Thanh: “Chẳng mấy khi tôi gặp được một đối thủ có thể đánh ngang hàng ở Bắc Hải này, chị Đông Thanh đừng nhúng tay vào”.
“Tôi sợ cậu chịu thiệt”, Cừu Đông Thanh khó xử nói.
Nếu như bắt tay với Long Thiên thì cô ta chắc chắn có thể khống chế được thiếu niên nghịch kiếm gỗ này, nhưng một mình Long Thiên thì có hơi căng, tuy là tin tức cô ta nghe ngóng được từ Quỷ Môn nói Long Thiên đã bước vào cấp Địa, nhưng cấp Địa cũng được chia thành ba phẩm cấp thượng hạ thứ, nhìn lại thì Long Thiên vẫn chưa chọn một công pháp nào để hỗ trợ nên Cừu Đông Thanh thật sự rất lo lắng thuyền sẽ lật trong mương. Suy cho cùng thì thiếu niên kiếm gỗ này cũng không phải là kẻ dễ chơi, với kiếm khí bắn ra tứ tung đó thì có lẽ đã nhập kiếm đạo rồi cũng nên. Chỉ cần chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì có thể dùng kiếm đạo với cấp Thiên, vấn đề là đối phương còn rất nhỏ, nếu hôm nay không thể giết chết thì sẽ có rất nhiều nguy cơ.
Long Thiên khoát tay nói: “Không sao đâu, tôi sẽ không chịu thiệt, hơn nữa cậu ta chỉ có một mình, chúng ta lại tấn công tận hai người thì không công bằng lắm”.
“Đến nước nào rồi còn quan tâm đến chuyện nó có công bằng hay không!”, Cừu Đông Thanh tức giận như cô vợ nhỏ, cau mày nói.
Long Thiên vui vẻ, anh biết chỉ cần mình lên tiếng thì Cừu Đông Thanh sẽ không nhúng tay vào nữa, thế thì anh có thể đánh một trận thật thoải mái, tiện thể xem coi thiếu niên kiếm gỗ này hay ho đến mức nào, cấp Địa của Long Thiên đã đến thế nào? Nó cũng đến vào thời khắc cửu tử nhất sinh đấy thôi?
Nhan Như Ngọc đã nói tên khốn này cứ thích tìm đường sống trong chỗ chết, đúng là đâm trúng tim đen.
Lưng Lưu Công Cẩn có vết thương lòi cả xương, máu tươi chảy dọc, cười ha hả nói: “Thú vị, thú vị”.
“Tôi sợ lát nữa cậu không thể cười nổi đâu, ranh con ạ”.
Vừa dứt lời thì Long Thiên đã lao tới trước mặt Lưu Công Cẩn, anh ta vẫn bình tĩnh không chút hoảng hốt, lại là một đao được vung lên đánh tới, chẳng hề do dự, chiêu thức cũng chẳng có gì ghê gớm nhưng lại có cảm giác khí thế không ai bằng, nó đang xé toạc bầu không khí, lao vụt về phía Lưu Công Cẩn!
Cỏ dại sau lưng Lưu Công Cẩn đã bị gió từ thanh đao cắt đứt, áo khoác anh ta bị thổi bay lộ ra phần ngực màu đen, kiếm gỗ trong tay va chạm với thanh đao tạo thành âm thanh đinh tai nhức óc, nhát kiếm thứ ba mang tên Thanh Xà đã được dùng tới, hai luồng kiếm khí như rắn quấn lấy Long Thiên, mặc cho kiếm khí cắt qua người mình, Long Thiên vẫn cố chấp đánh về phía trước, dường như hoàn toàn không sợ hai con rắn xanh kia khiến mình tan xương nát thịt.
Trên mặt, cánh tay và lưng đã đầy vết kiếm nhưng Long Thiên vẫn như một con trâu cứng đầu không thể kéo lại được.
Một mét, năm mươi centimet, mười centimet, anh vẫn cố gắng nhích từng bước về phía đối phương.
Mãi đến khi chỉ còn cách nhau năm mét, đồng tử Lưu Công Cẩn đột nhiên to ra, tay trái Long Thiên lại xuất hiện thêm một thanh đao dài ba mét ba, không cần sắc bén, chiêu thức cũng hoàn toàn khác biệt, xé gió.
Chém mạnh tới!
Máu tươi bắn ra như suối.
Đây là lần đầu tiên Lưu Công Cẩn trúng đòn từ khi bắt đầu trận đấu đến nay, bên hông anh ta là miệng vết thương trông cực kì ghê rợn, như thể chỉ cần một chút nữa là cắt anh ta làm hai.
Long Thiên lạnh lùng như diêm la đến từ địa ngục, cười nói: “Ai nói là tôi chỉ biết cầm đao bằng một tay?”
Lưu Công Cẩn chật vật lùi lại phía sau, không dám chơi cứng đối cứng nữa, anh ta khom lưng xuống, lùi về sau hơn mười mét để ôm miệng vết thương, trợn mắt há hốc mồm nói: “Giấu kỹ thuật”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!