Người luyện kiếm trong xã hội hiện đại bây giờ đã là rất ít rồi chứ đừng nói là cầm một thanh kiếm gỗ to đùng thế này, vì thế từ lần đầu tiên chạm mặt thiếu niên kiếm gỗ đó thì Long Thiên đã có ấn tượng rất sâu, ban đầu anh nghĩ đây là một tên trạch nam mê anime nhưng bây giờ xem ra suy nghĩ đó cũng không đúng.
Ít nhất thì bây giờ thiếu niên đó vẫn chưa rút kiếm nhưng kiếm khí đã bắt đầu lan tỏa, ngày xưa anh từng nghe ông Công Tôn kể rằng một kiếm khách tài giỏi có thể dùng một nhát kiếm chém sông đoạn núi, trước đây Long Thiên đã từng ao ước về điều đó, muốn sau này có thể cầm một thanh kiếm lưu lạc giang hồ, chờ đến khi lớn hơn một chút mới hiểu được phần lớn người không còn dùng kiếm nữa mà dùng dao cắt dưa hấu, sau đó nếu trâu bò hơn chút nữa thì trực tiếp xài súng chứ ai rảnh chơi vũ khí lạnh nữa?
Trong mấy năm anh ở Quỷ Môn cũng có rất ít người sử dụng kiếm, cao thủ cấp Địa có thể biến chân khí thành vũ khí, một khi đã thành hình rồi thì sẽ không thay đổi được nữa, nhưng Long Thiên gặp được mấy cao thủ cấp Địa rồi nhưng chẳng có ai tạo thành kiếm cả, phần lớn đều là những vũ khí to tướng kỳ lạ, bởi vì cầm nó vung lên sẽ tạo ra lực sát thương lớn hơn, chẳng hạn như châm của Nhan Như Ngọc, đến bây giờ Long Thiên vẫn không biết anh ta có thể huyễn hóa ra bao nhiêu cây châm, anh chỉ huyễn hóa ra một thanh đao thì có vẻ hơi thiệt.
Cuối cùng tay của Lưu Công Cẩn cũng bắt đầu cử động, anh ta rút kiếm thanh kiếm gỗ, chỉ một động tác đó thôi đã đủ khiến Long Thiên và Cừu Đông Thanh cảm nhận được luồng kiếm khí khổng lồ đang dao động, họ là hai người đầu tiên né ra, kiếm khí nhanh chóng lướt qua hai người, mặt đất xuất hiện một vệt kiếm trông rợn cả tóc gáy.
Chỉ là một động tác rút kiếm thôi đã tạo ra lực sát thương lớn như thế ư?
Chẳng có gì để nghi ngờ, Long Thiên đã được mở mang tầm mắt, Lưu Công Cẩn cầm thanh kiếm trong tay lao người lên, trông có vẻ rất thong thả nhưng động tác cực kỳ nhanh, mới chớp mắt đã tới trước mặt Long Thiên, anh không dám xem thường kẻ địch, huyễn đao bên tay phải nhanh chóng hiện ra, “nhẹ nhàng” va chạm với kiếm gỗ, chân khí dao động tản ra xung quanh.
Kỳ lạ là kiếm gỡ lại không hề vỡ khi va chạm với thanh đao huyễn hóa từ chân khí, hoàn toàn không hề bị bẻ gãy, nguyên nhân là trên thanh kiếm gỗ kia có một luồng chân khí bao quanh, đối phương đã bỏ qua khâu huyễn hóa vũ khí để chuyển sang tập trung chân khí vào trong kiếm gỗ, cả Long Thiên cũng không có bản lĩnh đó, dù kiếm gỗ có cứng cách mấy thì cũng được làm từ gỗ, làm sao chứa nổi luồng chân khí đó.
Chẳng lẽ thanh kiếm gỗ trước mắt là vũ khí đặc biệt?
“Kiếm thứ nhất, Yến Phản”.
Lưu Công Cẩn hét lên, thanh kiếm đột ngột thay đổi phương hướng, tạo thành mấy bóng kiếm xung quanh thiếu niên rồi cùng lao về phía Long Thiên như chim yến bay về phương nam.
Long Thiên lùi lại phòng thủ, kiếm khí lạnh xông thẳng tới khiến bộ tây trang trên người Long Thiên hiện đầy vết rách, nó bị kiếm khí chém nát, thậm chí trên cánh tay còn có một vệt chém dài.
Chiêu thức của đối phương quá quỷ quyệt, Long Thiên chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhìn thấy người đó ra tay còn đỡ được nhưng không thấy thì biết phải đỡ thế nào, chắc là chỉ có những người nhập đạo mới có thể thực hiện được những chiêu thức như thế đúng chứ?
Long Thiên cũng không biết đối phương có cấp bậc gì, xúc động lao lên liều mạng thì chỉ có thiệt mà thôi, tất nhiên việc cần làm bây giờ là lùi lại.
Thiếu niên kiếm gỗ không đuổi giết, dường như anh ta không muốn vội vàng nhất thời, một nhát kiếm chém ra để lại kiếm khí quanh quẩn, anh ta thì vẫn ung dung thoải mái, rất có phong độ của một kiếm đạo gia.
Long Thiên lùi lại mấy mét, tò mò hỏi: “Quỷ Môn từng làm một bảng xếp hạng sát thủ có đủ tất cả sát thủ trên thế giới, tôi chưa từng thấy một người cầm kiếm gỗ xuất hiện trên đó, khá là kì lạ, với sức mạnh của cậu thì ít nhất không lên được top 10 cũng phải nằm trên bảng xếp hạng mới đúng, sao lại như người vô hình từ đâu xuất hiện thế?”
Lưu Công Cẩn cũng chẳng làm giá, đến lúc quan trọng thì ai hỏi gì anh ta đáp đó: “Bởi vì những người từng gặp tôi đều chết hết, tất nhiên là tôi không có danh tiếng gì rồi, không giống anh, chỉ cần điều tra một chút là lòi ra biết bao nhiêu thông tin”.
“Biết tôi cấp Địa mà vẫn dám nhận nhiệm vụ này, nhóc con, cậu tự tin vào khả năng của mình lắm hả?”, Long Thiên vui vẻ nói.
“Cấp Địa cũng được, cấp Thiên cũng thế, chỉ là vấn đề của một nhát kiếm mà thôi”, Lưu Công Cẩn vuốt ve thanh kiếm gỗ, cực kỳ tự hào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!