“Đúng đó, đúng đó! Hở tí là chấp nhặt với con gái nhà người ta, chẳng có tí phong độ nào của một thằng đàn ông”.
“Đúng vậy, đàn ông đàn ang mà lại đi cãi nhau với một cô gái nhỏ, mất mặt thật!”
Thấy Hạ Tiểu Man nhăn nhó giằng co với người khác, tất nhiên hai người bạn thầm mến Hạ Vũ Hiên sẽ cho rằng Long Thiên bắt nạt bạn thân họ, chẳng thèm hỏi han đầu đuôi câu chuyện thế nào đã chạy tới vặn hỏi.
“Các người không có quyền quyết định việc tôi có phong độ hay không, cái quyền đó thuộc về tôi, với loại con gái thế này thì tôi không ra tay là đã cố giữ phong độ lắm rồi”, Long Thiên cười lạnh nói, cãi nhau là chuyện của miệng lời và hơi thở, không phải bên nào có nhiều người hơn thì sẽ thắng, vì vậy Long Thiên chẳng ngán gì mấy cô gái nhỏ này.
Thấy Long Thiên cứ cắn chặt mãi không chịu bỏ, Hạ Tiểu Man tức sôi cả máu, sợ em gái mình chịu uất ức nên Hạ Vũ Hiên đi tới định dạy dỗ tên đàn ông không biết giữ mồm giữ miệng kia, Tần Ỷ Thiên thấy thế bèn vội vàng ngăn lại, nói với Long Thiên: “Anh Thiên, đây chỉ là một hiểu lầm thôi”.
Long Thiên nhìn về phía Tần Ỷ Thiên nói: “Em gái à, chuyện này không liên quan gì tới em cả, tôi không nghĩ đó là một hiểu lầm, chỉ mong là sau này bạn của em có thể cách xa tôi ra một chút, tất nhiên là tôi cũng sẽ làm thế”.
“Hừ, thế lại càng tốt, tốt nhất là mãi mãi không bao giờ gặp nhau luôn, cứ mỗi lần trông thấy bản mặt anh là tôi lại thấy buồn nôn!”, Hạ Tiểu Man hừ lạnh nói.
Long Thiên xoay người bỏ đi, không muốn đứng đây chấp nhặt mấy chuyện đó với một đứa con gái, Tần Ỷ Thiên cũng khờ khạo giống hệt Hạ Tiểu Man, không biết nghĩ thế nào lại đuổi theo nói: “Anh Thiên, anh đừng để bụng chuyện…”
Còn chưa kịp nói hết lời thì Long Thiên đột nhiên xoay người lại đẩy mạnh, Tần Ỷ Thiên lập tức ngã xuống đất, cây cột gần đó bỗng nhiên bị móp méo, âm thanh không lớn nên chẳng có ai nhận ra được điều đó, Long Thiên lắc đầu nhìn Cừu Đông Thanh đang đanh mặt và trong tay vẫn còn cầm cái ly, cô ta chậm rì rì đi tới.
Long Thiên biết Cừu Đông Thanh đang lén lút ra tay nên mới đẩy Tần Ỷ Thiên, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng nhìn thấy, trong mắt bọn họ thì Long Thiên đang cố tình đẩy Tần Ỷ Thiên ngã xuống đất, Tần Ỷ Thiên nửa tỉnh nửa mơ nhìn về phía cây cột, dường như cô ta hiểu chuyện gì đang diễn ra, đang tính nói chuyện thì Hạ Vũ Hiên thích Tần Ỷ Thiên lại không thể chấp nhận Long Thiên sỉ nhục và bắt nạt người con gái mình thích như thế.
Đúng vậy, trong mắt bọn họ thì hành động của Long Thiên chính là bắt nạt Tần Ỷ Thiên.
Hạ Vũ Hiên chạy tới đỡ Tần Ỷ Thiên dậy rồi quay sang chửi ầm lên với Long Thiên: “Này anh có bị điên không vậy, Ỷ Thiên chỉ muốn giải thích với anh mà anh lại đi đẩy người ta, đàn ông con trai ra tay đánh một cô gái như thế, mặc váy đàn bà đi cho rồi!”
“Ỷ Thiên, cậu không sao chứ?”, Hạ Tiểu Man cũng chạy tới, thấy Tần Ỷ Thiên lắc đầu thì lập tức nổi cáu: “Đúng là cái đồ quê mùa, chẳng có tí văn hóa nào, còn ra tay đánh người nữa! Đồ man rợ, không biết ai đã dẫn anh ta đến đây để gây chuyện mất mặt xấu hổ thế này nữa”.
“Đúng đó, mau gọi bảo vệ vào đây đuổi kẻ điên đánh người vô cớ này ra ngoài đi!”, một cô gái mắt hai mí cũng đứng ra bênh vực Tần Ỷ Thiên.
“Ỷ Thiên à, cậu cũng thật là, đuổi theo anh ta làm cái gì thế không biết, loại đàn ông thế này đúng là rác rưởi, hôi thối không thể tả nổi, ở đây làm ô nhiễm bầu không khí chết mất”, một cô gái có gương mặt trái xoan đứng ra nói chuyện, vừa nói vừa giơ tay lên mũi quạt quạt như thể Long Thiên chỉ là rác rưởi như đúng lời cô ta nói, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
“Mọi người đừng nói như thế, anh Thiên không cố ý đẩy tớ đâu”, Tần Ỷ Thiên biết đầu đuôi câu chuyện bèn rốt ruột khuyên nhủ.
“Ỷ Thiên à, em đừng xen vào chuyện này, cứ giao cho anh”, chẳng mấy khi được thể hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, Hạ Vũ Hiên sẽ không buông tha cho cơ hội này, hơn nữa dù người đàn ông trước mặt trông hơi cơ bắp nhưng Hạ Vũ Hiên từng tôi luyện trong quân đội vài năm chỉ xem anh như một người bình thường, còn anh ta là lính, đừng nói là một mình Long Thiên, dù có mười Long Thiên anh ta cũng giải quyết được.
Thấy người nọ giương cung bạt kiếm như thể muốn chạy tới đánh với mình một trận, bất ngờ là Long Thiên chẳng nói lại tiếng nào, nếu là bình thường chắc anh đã đi tới đánh cho người đó ngã nhào rồi nhưng hôm nay có người chị con dâu nuôi từ bé ở đây, nếu cô ta làm ầm lên thì thần chết có tới cũng vô dụng, hơn nữa bọn họ cũng không tới đây để đánh nhau mà là để chọn quà sinh nhật giúp bà nội, nếu như ra tay đánh nhau thật thì không cần biết là ai thua ai thắng, tất cả đều bị đá ra ngoài, vì vậy Long Thiên vẫn muốn dàn xếp ổn thỏa.
Nhưng bây giờ thì không đi được nữa rồi, vì bọn họ cãi nhau nên có rất nhiều người đã bắt đầu tụ tập lại đây xem khiến chẳng ai trốn ra ngoài nổi, đa số đều đứng đó chỉ trỏ Long Thiên.
Cãi nhau với một tên ngốc thì chắc chắn sẽ thua, cãi nhau với phụ nữ thì từ khi bắt đầu đã thua một nửa, bởi vì loài người được sinh ra với lòng thương hại kẻ yếu, quen bỏ mặc đúng và sai để bênh vực phe yếu thế hơn, nhất là khi đối phương là nữ.
“Anh phải xin lỗi Ỷ Thiên”, thấy bên mình đang dần chiếm được thế thượng phong, Hạ Tiểu Man chỉ vào mặt Long Thiên và kiêu ngạo nói.
Nhưng vừa mới nói xong thì tất cả mọi người đều ngây ngẩn, trừ Long Thiên, bởi vì một luồng sáng trắng bỗng nhiên đánh úp tới.
“A!”