Long Thiên chẳng đụng chạm đến ai đang ngồi trên sô-pha ở đại sảnh hết sức chuyên tâm thưởng thức người đẹp, không nghĩ đến tìm ai gây phiền phức, cũng không đến gần bắt chuyện với ai, thế mà vẫn có người chủ động tìm anh gây sự, hơn nữa gương mặt đến gây sự trước này còn trông rất quen nữa.
Long Thiên cẩn thận nghĩ lại, thực sự là anh không giỏi nhớ mặt người khác, trước đây khi thực hiện nhiệm vụ ở Quỷ Môn, những sát thủ khác đều rất nghiêm túc xem ảnh xong là sẽ đốt ngay tấm ảnh đó, chỉ có một mình anh là luôn giữ ảnh lại, sợ mình sẽ quên mất mặt đối phương, giết nhầm người thì toang, nhưng đối với người phụ nữ này thì Long Thiên lại rất có ấn tượng.
Lần trước gặp mặt, cô ta mặc một bộ trang phục khá gợi cảm, đứng trên đường chửi nhau với anh, lần này đột nhiên lại thay lông đổi cánh, mặc một chiếc đầm đỏ và đi giày cao gót, tóc tai cũng được búi lên gọn gàng, trông thùy mị hơn so với lần trước rất nhiều. Hai lần gặp mặt, ấn tượng trước sau đều có thay đổi quá lớn, Long Thiên không thể lập tức nhận ra ngay, nhưng ít nhất thì vẫn nhớ giọng nói của cô ta.
"Lại là cô?", Long Thiên nhíu mày khó chịu nói, anh rất nhỏ nhen, có thù thì nhất định phải báo, hơn nữa còn rất thích làm tới nơi tới chốn, nhưng chỉ như vậy với đàn ông giống như anh thôi, còn với phụ nữ thì anh vẫn khá rộng lượng. Vương Manh Manh suốt ngày cứ đối đầu với anh, anh chẳng giận cũng là vì vậy.
Nhưng vấn đề là người phụ nữ này nói năng quá khó nghe, tại sao anh không thể đến đây? Còn chửi anh là tên xấu xí, lần trước anh ăn mặc quê mùa đã đành, nhưng lần này chị con dâu kia còn đích thân giúp anh chọn đồ, ngay đến cô ta cũng phải khen anh đẹp trai, thế thì người phụ nữ này có tư cách gì mà chê anh xấu xí chứ!
Hơn nữa, nghiêm túc mà nói thì anh cũng là phú nhị đại xịn xò nhất, dự những bữa tiệc của người có tiền như thế này kỳ lạ lắm sao?
Cũng khó trách Hạ Tiểu Man lại coi thường Long Thiên như vậy, lần trước ấn tượng mà anh để lại cho cô ta quả thực quá ti tiện. Mặc dù sau đó tên xấu xí này cũng đã đi ăn tối với đệ nhất mỹ nhân Bắc Hải, Vương Lệ Trân, nhưng Hạ Tiểu Man vẫn không vì thế mà có cái nhìn khác đi, cùng lắm là cho rằng Vương Lệ Trân có mắt như mù nên mới tìm một tên ăn bám xấu xí như vậy.
"Đương nhiên là tôi rồi, tôi xuất hiện ở đây có vấn đề gì sao? Ngược lại là anh ý, anh đến đây làm gì? Anh có thân phận gì? Có tư cách gì mà ngồi ở đây?", vì Long Thiên đang ngồi nên Hạ Tiểu Man đứng từ trên cao nhìn xuống truy hỏi anh, trông như đang giám sát phạm nhân vậy.
Long Thiên có dễ tính thế nào thì lúc này cũng hơi nóng mặt rồi, hơn nữa tính cách của anh xưa nay cũng không phải tốt lắm, anh bực bội nói: "Tôi đến đây liên quan gì đến cô, đến lượt cô hỏi sao? Sao, cô là nhân viên vệ sinh ở đây à mà đến công việc của bảo vệ cũng làm luôn?"
Hạ Tiểu Man tức nổ đom đóm mắt, quả nhiên miệng lưỡi tên này ti tiện thật, dám mắng cô ta là nhân viên dọn vệ sinh, anh thấy có nhân viên vệ sinh nào sức sống căng tràn thanh xuân mỹ lệ như thế này không? Cô nàng cố nén cục tức trong lòng xuống, cười lạnh nói: "Không phải anh lén trà trộn vào đây để ăn vụng uống trộm đó chứ, mấy người bảo vệ gác cửa kia cũng thật là, người hay chó má gì cũng cho vào hết thế này!"
"Tôi cũng thấy vậy, cho nên con chó cái như cô nên về nhà uống sữa đi chứ? Đừng ở đây sủa lung tung nữa", luận về chửi đổng thì khi Long Thiên và Tiểu Nam Tử chửi cho đối phương đến mức phải thổ huyết ở quán bar thì cô nhóc này vẫn còn đang nghịch bùn ở hồ Tây ấy chứ, cho nên lúc này đương nhiên có thể bật lại như tôm rồi.
"Tên khốn nhà anh, dám mắng tôi là chó, anh có tin bà đây này sẽ khiến anh phải nằm mà đi ra ngoài không!", Hạ Tiểu Man đúng là vẫn còn quá nhỏ, cuối cùng cũng không nhịn được mà la lớn lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!