Long Thiên nhớ lại một câu nói của Phương Nhân Vương, anh ngờ vực hỏi: "Chị, chị đã nghe qua chuyện huyết mạch thực phượng bao giờ chưa?"
Cừu Đông Thanh dường như cũng là lần đầu tiên nghe đến cái danh từ này, lắc đầu nói: "Huyết mạch, mệch cách, mấy thứ này quả thực quá mơ hồ, tôi chưa từng nghiên cứu qua, hỏi tôi thì chi bằng hỏi ông già ngày trước đã đánh thắng tôi còn hơn, lão già đó là chuyên gia về chuyện này đấy".
Long Thiên đương nhiên cũng biết, mặc dù Phương Nhân Vương là cộng tác của Quỷ Môn, nhưng từ trước đến nay hành tung rất bí ẩn, Long Thiên cũng không có cách liên lạc, muốn gặp được lão già này phải nói là rất khó. Nhưng nhà họ Đỗ đã nhắm vào vợ anh, có lẽ là có liên quan đến huyết mạch thực phượng này, Long Thiên thầm nghĩ sẽ về hỏi Công Tôn vô địch, xem ông sư phụ nửa mùa của mình có biết gì về chuyện này không.
"Đúng rồi, năm đó lão già này cũng nói cái gì mà cho chị tự nguyện rời đi ấy", Long Thiên vẫn rất tò mò chuyện này, với hiểu biết của anh về chị con dâu này thì cô ta không phải là người dễ dạng chấp nhận thỏa hiệp.
Cừu Đông Thanh cười nói: "Tôi có tự tin thế nào thì cũng không phải là đối thủ của ông ta, không đi lẽ nào ở lại đợi bị ăn đánh sao, hơn nữa lúc đó cậu đã hạ quyết tâm không gặp lại tôi, tôi có tiếp tục làm ầm lên thì cũng chỉ là trò cười thôi, nên đành thuận theo sự xuống nước của ông già đó mà rời đi".
Long Thiên đương nhiên không tin chuyện đơn giản như vậy, nhưng nếu như chị con dâu đã không muốn nói thì anh cũng không hỏi nhiều nữa.
Một bữa ăn rất vừa ý ấm áp, Lữ mập và Tiểu Nam Tử đều đã trút được gánh nặng trong lòng, biết sau khi ăn xong bữa ăn này Cừu Đông Thanh sẽ không chấp nhặt với họ nữa.
Tiểu nam Tử ăn xong thì xin phép về trước, nhà họ Đoàn đã giao lại việc hợp tác làm ăn với tập đoàn Vương Thị cho anh ta rồi, thời gian này anh ta cũng phải làm việc khá nhiều với các bộ phận liên quan, ra ngoài dùng bữa là cũng phải tranh thủ thời gian. Đoàn Ân Long đã trở về thủ đô để dưỡng thương, Tạ Văn Đức đương nhiên cũng bị loại bỏ, dù sao Đoàn Tử Long cũng muốn giữ quan hệ tốt với nhà họ Long, đương nhiên sẽ kiếm người để làm bia đỡ đạn, tên Tạ Văn Đức đã đắc tội với cậu chủ của nhà họ Long chính là con dê hiến tế tốt nhất. Việc này cũng dẫn đến trước khi có viện trưởng mới về tiếp nhận bệnh viện Hoa Trung thì tất cả mọi chuyện ở đây sẽ do Tiểu Nam Tử phụ trách, Tiểu Nam Tử đã đợi cơ hội này nửa năm rồi, đương nhiên sẽ cẩn thận dứt khoát sát sao mọi mặt, chỉ cần thể hiện tốt thì vị trí ở nhà họ Đoàn sau này cũng sẽ được tăng lên.
Lữ mập cũng biết ý không ở lại làm bóng đèn giữa Cừu Đông Thanh và Long Thiên nữa, nên cũng tìm cớ đi trước. Trước khi đi còn bảo cậu chủ cứ gọi cho ông ta bất cứ lúc nào, ở thủ đô có lẽ Lữ mập không giúp được gì nhưng ở Bắc Hải thì tiếng nói vẫn có trọng lượng nhất định.
Cừu Đông Thanh muốn đi tản bộ, Long Thiên cũng không lái xe, hai người đi bộ ra ngoài con hẻm, đến thăm quan một khu miếu thờ nổi tiếng gần đó. Cừu Đông Thanh khoác tay Long Thiên rất tự nhiên, Long Thiên cũng không từ chối, bởi vì anh biết có từ chối thì cũng vô dụng.
Khu miếu thờ này được coi là một trong tám phong cảnh nổi tiếng của Bắc Hải, phong cách cổ kính, mô phỏng lại kiến trúc thời nhà Thanh, từng ngôi đền trải suốt theo dọc đường đi đều có ghi chép về những sự tích của các danh nhân ở Bắc Hải. Long Thiên không có hứng thú với lịch sử, nhưng Cừu Đông Thanh trừ nấu ăn không được ra thì gần như toàn năng lại thuộc lịch sử như lòng bàn tay, chỉ vào bất kỳ ngôi miếu nào trong đó cũng gần như có thể kể ra những mẩu chuyện nhỏ thú vị có liên quan, Long Thiên mặc dù không thích nhưng cũng vẫn rất chăm chú lắng nghe.
Suốt đường đi có không ít du khách đều phải tròn mắt lên nhìn, nhất là mấy tay đàn ông ngẩn ngơ ra nhìn nên đã bị bạn gái đi bên cạnh cho một bạt tai. Cừu Đông Thanh không để ý đến đám người đó, chỉ một lòng một dạ hướng về người trong lòng cô ta.
Có lẽ biết Long Thiên không hứng thú với những chuyện này, Cừu Đông Thanh đổi chủ đề nói: "Tiểu Nam Tử đã bước chân lên con thuyền lớn nhà họ Đoàn, tám đến chín phần là muốn đi con đường giống bố cậu. Nhà họ Đoàn quả thực là một đòn bẩy rất tốt, nhưng có thể bay được bao xa thì phải xem vận may của cậu ta tới đâu, từ cổ chí kim đàn ông muốn làm phượng hoàng đều không dễ dàng, đặc biệt là những người phụ thuộc vào phụ nữ, phải thận trọng từng bước giống như đi trên dây thép vậy, rất dễ rớt xuống vách núi vạn kiếp bất phục".
Long Thiên cười nói: "Cho dù có rơi xuống thì Tiểu Nam Tử cũng biết cách trèo lên. Tên nhóc này chính là con gián đập mãi không chết, không dễ dàng bị đá ra ngoài đường như vậy đâu. Trong cái nhóm đấy của chúng ta, thực ra nghị lực của Tiểu Nam Tử là tốt nhất, chị nghĩ mà xem, mấy người chúng ta nếu không phải có một ông bố trâu bò như tôi thì cũng có ông nội quyền cao chức trọng, chơi với chúng ta cậu ấy vẫn giữ được sự đúng mực không xu nịnh, không ra vẻ làm bộ làm tịch đã là rất hiếm có rồi, không có đạo đức thì đã bị chúng ta đùa chết từ lâu rồi".
Cừu Đông Thanh có chút đăm chiêu nói: "Cậu ấy có sự khôn ngoan là chuyện tốt, ít nhất sau này còn có thể giúp được cho cậu, nhưng tôi không hi vọng quá cao. Mặc dù nhà họ Đoàn và nhà họ Long ít tiếp xúc nhưng một khi bên nào yếu thế thì e là ai cũng sẽ giở bộ mặt hung dữ sói nuốt hổ mà thôi. Tôi biết cậu không muốn nghe chuyện này, nhưng đến nay cậu và cậu ấy đã ở hai phe khác nhau rồi, nếu như thật sự phải đối đầu với nhau, cậu có thể hạ thủ lưu tình, nhưng cậu ấy có thể làm thế không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!