"Hôn nhân ép buộc thì sao? Ít nhất bây giờ anh ấy và tôi đang là vợ chồng hợp pháp. Còn quan hệ của chúng tôi thế nào, không cần em gái phải nhiều chuyện đâu", Vương lệ Trân cười khẩy.
Nhìn thấy chuẩn bị có đánh nhau, Long Thiên vội vàng đứng dậy làm bia đỡ đạn nói: "Hai bà chị ơi đủ rồi đó. Sớm muộn gì cũng là chị em với nhau hai người cứ mỉa mai nhau ở đây cũng đâu có lợi ích gì, ai tài giỏi hơn thì chúng ta lên giường nói chuyện là biết ngay".
Tên mặt dày vô liêm sỉ này đúng là không biết sợ là gì, bình thường lấy một người đẹp đã phải trả giá bằng mười năm tuổi thọ rồi, đằng này lại muốn lấy cả hai về nhà, tham lam như vậy không sợ sẽ bị sét đánh sao?
Vương Lệ Trân trừng mắt, vào thời khắc quan trọng này, anh không những không đứng về phía cô, mà còn mặt dày trơ trẽn muốn lấy cả hai, cô không nhịn được tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì anh đi mà lên giường nói chuyện với cô ta, tôi không ở đây làm bóng đèn nữa".
“Sao, không thèm nữa mới đá cho tôi à, Cừu Đông Thanh tôi cần người khác phải bố thí sao?”, Cừu Đông Thanh đẩy Long Thiên một cái nói: “Cô đem về đi, bây giờ tôi không ham của lạ”.
“Tôi cũng không ham”, Vương Lệ Trân để tay sau lưng không thèm đỡ.
Tội nghiệp cậu chủ Long, lúc đầu còn là bảo bối mà hai người tranh giành, giờ đã thành rác không ai thèm ngó ngàng, Long Thiên cực kì tức giận nói: "Hai người đủ rồi đó, tôi không phải hàng hóa, còn đẩy nữa là tối nay tôi xử luôn cả hai đó, có tin không?"
"Anh, cậu nói lại lần nữa xem".
Lần này hai cô gái vốn không ưa nhau đều nhìn Long Thiên với ánh mắt đầy sát ý.
Chân Long Thiên như được bôi dầu, vội vàng chuồn trước, để lại Vương Lệ Trân và Cừu Đông Thanh đứng ngơ ngác tại chỗ cười khổ, thứ mà bọn họ tranh giành chính là tên ngốc này, vậy mà đột nhiên lại thành hai người cùng có chung nỗi muộn phiền thế này.
Vương Lệ Trân cũng không còn lý do gì để ở lại đây nữa, đứng dậy rời đi, chắc tên khốn đó cũng đang đợi cô ở dưới lầu rồi.
Cừu Đông Thanh cũng không đấu đá nữa, chỉ ngồi trên sô pha đung đưa đôi chân xinh đẹp mà tất cả đàn ông ở thủ đô đều phải thèm muốn, nghiêng đầu nhìn bóng lưng xinh đẹp đó nói: “Dù cô và tôi có tranh giành tới sứt đầu mẻ trán ở đây thì cũng vậy thôi. Trong lòng cậu ấy, đóa hoa Sơn Chi đó mãi mãi là người quan trọng nhất, nếu cô ta không bỏ trống vị trí đó một ngày, cả tôi và cô đều không thể thay thế người đó".
Vương Lệ Trân cười khẩy: "Tôi không có tham vọng lớn như vậy, ngược lại là cô đấy, đã thua Lâm Chi Tử thì chớ lại còn thua cả tôi. Nếu tôi là cô thì tôi đã tức đến sùi bọt mép rồi”.
Cừu Đông Thanh mím môi, phản chiếu dưới ánh đèn mờ ảo là gương mặt xinh đẹp khiến người ta không khỏi động lòng, cô ta bình thản nói: "Tôi không giận, chỉ là có chút đố kỵ thôi".
Vương Lệ Trân xoay người rời đi, để lại một câu nói: "Tôi cũng vậy”.
"..."
Long Thiên ngồi xổm ở cổng khách sạn hút một điếu thuốc chờ Vương Lệ Trân ra. Đêm nay anh có thể dùng chiêu ‘con giáp thứ mười ba’ để đối phó tạm thời, nhưng còn sau này thì sao, đâu có thể dùng mãi một chiêu được. Đường vào hậu cung lại càng ngày càng xa rồi, chuyện này cứ phải từ từ mới được.
Khi Long Thiên nhả ra một ngụm khói, Vương lệ Trân đã đứng ở phía sau, Long Thiên không quay đầu cũng biết là cô, vì Vương Lệ Trân không bao giờ xịt nước hoa, nhưng trên người cô có luôn một mùi hương khiến người ta ngửi rồi sẽ phải lưu luyến mãi.
“Về nhà thôi”, Vương Lệ Trân lạnh lùng nói.
Long Thiên dập tàn thuốc, đứng dậy nói: "Quyết định của anh vẫn giống đêm hôm đó".
“Đừng vội vàng hứa hẹn điều gì với tôi, khi nào anh thực sự làm thì hãy nói”, Vương Lệ Trân đi trước.
Long Thiên theo sát nói: "Vợ à, chờ một thời gian nữa rồi anh đưa em về thủ đô nhé".
Vương Lệ Trân ngạc nhiên nói: "Tại sao?"
“Anh nhớ bà nội”, Long Thiên vui mừng nói: “Hơn nữa, có một cô vợ xinh đẹp như em đương nhiên anh phải dẫn về khoe rồi”.
“Vì Cừu Đông Thanh đột nhiên xuất hiện sao?”, Vương Lệ Trân nói trúng tim đen.
Long Thiên không phủ nhận, chỉ nhìn cô cười, như thể phải nhận được một câu trả lời chính xác mới chịu bỏ qua.
Lúc đầu Vương Lệ Trân còn nhìn vào mắt anh, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể mặt dày bằng tên ngốc này, đành thỏ thẻ nói: "Được".
Long Thiên vui mừng nhảy cẫng lên, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh Vương Lệ Trân không khỏi che miệng cười.
Long Thiên nói: "Vợ à, hay là đêm nay chúng ta vào việc đi, tranh thủ trước khi về nhà bà nội có cháu bế. Bất hiếu có ba loại, bất hiếu lớn nhất là không có con cháu nối dõi đó".
Vương lệ Trân còn tưởng tên ngốc này có thể đáng tin được một lúc, cô lập tức đạp anh một cái, vẻ mặt căm giận nói: "Đi tìm cô con dâu nuôi từ nhỏ nhà anh mà đẻ".
Long Thiên đứng dậy, tươi cười đuổi theo sau, hai người lái xe rời khỏi khách sạn.
Đúng lúc đó, Cừu Đông Thanh vừa hay nhìn thấy cảnh này từ trong khách sạn, quả nhiên có người vui thì sẽ có người buồn, khó khăn lắm Lâm Chi Tử mới chết, bây giờ nửa đường lại xuất hiện một Vương Lệ Trân, con đường tình duyên của cô ta lận đận như vậy sao.
Cừu Đông Thanh thở dài, bên ngoài đột nhiên có người đẩy cửa vào, trong phòng xuất hiện một người đàn ông trung niên với cái đầu trọc lóc, người đàn ông này thân hình vạm vỡ, trên đầu xăm một bông hoa sen, hoàn toàn không hợp với khí chất của ông ta, giống như một tên quái dị vậy.
“Cô chủ có cần tôi làm gì không”, người đàn ông đầu trọc hỏi, thật khó tưởng tượng một người có vẻ ngoài thô kệch như ông ta lại có một giọng nói đanh thép tới vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!