Lúc trước anh vừa mới đến Quỷ Môn vẫn chưa kịp quen với môi trường xung quanh nên thường gọi điện thoại cho bà nội than thở trách móc đủ kiểu này nọ lọ chai, bà cụ nhanh chóng bảo Long Thiên Tượng đi mua hẳn một căn biệt thự sang trọng để Long Thiên chuyển ra ngoài ở, điều đó khiến mọi người nhìn anh với ánh mắt cực kì khinh bỉ, nghĩ anh là cháu cưng của bà, cảm xúc của Long Thiên cực kỳ phức tạp nhưng anh hiểu bà nội sợ mình chịu khổ, vì thế anh chỉ biết tự trách bản thân mình quá yếu đuối, từ đó về sau không còn nói lung tung để bà cụ lo lắng nữa.
Bà nội dùng đòn roi mồ hôi nước mắt nuôi dưỡng ra Long Thiên Tượng oai phong lẫm liệt cái gì cũng tốt, chỉ là bà cưng chiều anh quá khiến Long Thiên luôn tưởng mình là thái tử công chúa gì đó, nhưng tính ra cũng lạ, anh có nghe nói năm đó Long Thiên Tượng cũng ăn khá nhiều hành trong tay bà nội khiến bây giờ mỗi lần nhìn thấy chổi lông gà thì ông ấy lại bị khớp, mà sao tới phiên anh thì lại đảo ngược thế này.
Bà nội cười hỏi: “Nội nghe thằng nhóc Long Thiên Tượng kia bảo là cháu tìm về cho bà một đứa cháu dâu hả?”
Long Thiên không dám giấu diếm gì, nói: “Dạ, tên là Vương Lệ Trân, một khoảng thời gian ngắn nữa cháu sẽ dẫn về ra mắt bà”.
Bà cụ vui vẻ nói: “Giỏi, giỏi, bà cũng muốn xem thử coi cô gái có thể lọt vào mắt xanh của cháu cưng nhà bà xuất sắc như thế nào, chỉ thương cho con bé Đông Thanh, uổng công nó đợi cháu bao nhiêu năm, Tiểu Hổ Tử này, bà nội không phải là người cổ hủ, ba vợ bốn nàng hầu cũng chẳng sao cả, nói chung là cháu không được bỏ rơi Đông Thanh, con bé đó số khổ lắm”.
“Chuyện đó phải chờ xem vợ cháu đồng ý mới được bà ạ, bản thân cháu không thể quyết định được”, Long Thiên bất đắc dĩ nói.
Bà cụ nghiêm túc bảo: “Có làm sao đâu, lời bà nội nói không có nghĩa lý gì với cháu nữa rồi hả? Nếu như nó không đồng ý thì đưa nó về đây để bà nội làm công tác tư tưởng cho, bảo đảm là được, đâu phải cháu chưa thấy tài ăn nói của bà tốt thế nào”.
Long Thiên không biết phải nói gì, bà cụ lại hiền lành nói: “Tiểu Hổ Tử à, cháu được một tay bà và ông nội cháu nuôi lớn, khi ông nội sắp đi đã nói với bà rằng ông ấy biết nhà họ Long này phải trông cậy vào cháu, nếu không sẽ chẳng được sống những ngày yên bình, bà nội là người tin và số mệnh và cũng biết rõ Tiểu Hổ Tử là đứa hiếu thảo nhất trên đời, không lo cho cháu thì bà nội không yên tâm. Vì thế khi nào cháu ở bên ngoài chơi đủ rồi thì bảo Long Thiên Tượng về hưu để cháu lên thay, cháu thấy mệt nên không nhận cũng được, cứ tìm vài đứa cháu dâu ngoan ngoãn hợp ý để bà nội được sống những ngày sung sướng thì bà cũng yên tâm nhắm mắt nhảy vào quan tài. Nếu không để ông nội cháu một mình ở dưới mãi, bà sợ ông ấy cô đơn đi tìm bà già quỷ nào đó mất”.
Mũi Long Thiên cay cay, nói: “Bà nội đừng nói lung tung thế, chắc chắc bà sẽ sống lâu trăm tuổi mà”.
Bà cụ ở đầu dây bên kia vui vẻ nói: “Được được được, bà nội nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, nhất định phải chăm con chăm cháu cho Tiểu Hổ Tử!”
Sau khi báo cáo cho bà nghe về tình hình hiện tại của mình xong thì bà cụ mới lưu luyến không rời cúp điện thoại, cũng may bà cụ không ép anh trở về, giải quyết được một khúc mắc trong lòng Long Thiên.
Cừu Đông Thanh đi xả nước ầm xong bước ra đúng lúc trông thấy Long Thiên cúp điện thoại bèn hỏi: “Bà nội nói gì thế”.
Long Thiên cười hì hì nói: “Không được ức hiếp và bỏ rơi chị, chị Đông Thanh, thế sau này chị làm vợ lẽ của tôi thì có uất ức cho chị lắm không?”
Cừu Đông Thanh cười nói: “Làm vợ lẽ cho cậu thì không uất ức, có điều tôi cũng phải tận mắt nhìn xem cô gái tên Vương Lệ Trân đó có xứng với cậu không chứ?”
Long Thiên đau khổ nhăn mặt nhíu mày nói: “Vợ tôi cũng không phải là người dễ chơi, chị đừng đối đầu với cô ấy làm gì, còn nữa, người ta cũng không có thích tôi đến thế nên chị đừng gây chuyện, nhỡ đâu vịt đến miệng rồi lại bay thì tôi biết tìm ai khóc đây”.
“Cô ta có thích cậu không thì tôi không quan tâm lắm, tôi chỉ muốn biết cậu có thích cô ta hay không thôi”, Cừu Đông Thanh nghiêm túc nói.
Long Thiên gãi đầu, anh cũng có nghĩ về vấn đề này rồi, hồi đầu anh đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ này để trả thù là chính thôi, nhưng sau khi ở bên nhau thì anh phát hiện mình thật sự rất thích bắt nạt cô vợ đứng tít trên cao rồi vô tình rơi vào túi mình, mỗi lần thấy cô tức giận anh lại vui vẻ, nhưng trông thấy cô khóc thì lòng anh lại đau như kim châm. Mãi đến lần đó khi cô gào khóc lên vì mình thì Long Thiên mới chính thức nhận ta mình thích cô chủ tịch trông thì cứng cỏi nhưng trong lòng lại yếu ớt đến lạ này.
“Thích”.
Long Thiên nói xong bèn vào phòng tắm ngâm nước nóng, Cừu Đông Thanh ngồi trên sô pha, nếu như nói cô ta không ghen tị thì hẳn là giả, nhưng trong đó có cả sự không cam lòng, Cừu Đông Thanh chưa bao giờ thua bất kì ai làm tại sao lại có thể ngã trước mặt Vương Lệ Trân được. Nhìn điện thoại Long Thiên trên bàn, cô ta nở nụ cười gian manh, lén lút cầm lên.
Long Thiên ngâm mình trong bồn tắm, canh thời gian để tắm xong sớm rồi quay về báo cáo với vợ để cô khỏi hiểu lầm.
Đối với người chị làm con dâu nuôi từ bé phải vào động phòng này, Long Thiên có loại cảm xúc phức tạp không nói nên lời, dường như cô ta là người phụ nữ của anh nhưng Long Thiên lại chưa bao giờ nghĩ cô ta là bạn gái hay vợ mình, không giống như lúc vừa gặp Lâm Chi Tử anh đã muốn cưới cô về làm vợ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!