Một người biết thế nào là đủ như Long Thiên không tiến lên một bước. Mặc dù mấy tên cặn bã thường sẽ mất hết lý trí khi nghe thấy tiếng thở gấp đó, nhưng Long Thiên không phải thằng ngốc chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Nếu thật sự làm vậy, Long Thiên Tượng sẽ sai Quách Bạch Hổ nhét anh vào bao tải, bắt về thủ đô rồi treo ngược lên mất, anh nghĩ có lẽ bà nội cũng sẽ không bảo vệ anh vô điều kiện như trước nữa, Long Thiên có thể bắt nạt bất kỳ ai nhưng không thể bắt nạt Cừu Đông Thanh, nếu không nhất định sẽ phải nhận lấy kết cục là bị tất cả mọi người quay lưng.
Hơn nữa anh còn chưa công đức viên mãn với vợ mình, nếu lần này nảy sinh quan hệ với Cừu Đông Thanh, để vợ biết được vậy thì người xui xẻo là anh chứ không phải ai khác, với một người ưa sạch sẽ như Vương Lệ Trân, đây chẳng khác nào tội chết không có cách rửa sạch.
Hơn nữa trước giờ bà nội luôn yêu thương chị Đông Thanh nhất, lúc nào cũng đối xử với cô ta như cháu dâu tương lai. Cả đời chỉ sống chết vì một điều, dù thế nào cũng không được để Cừu Đông Thanh phải chịu ấm ức, còn Vương Lệ Trân tập đoàn Vương Thị gì đó thì không quan tâm. Bà nội mà tức giận thì phiền phức to, quan trọng nhất là, chắc chắn bà ấy sẽ luôn đứng về phía Cừu Đông Thanh, tới lúc đó, chẳng phải tất cả đều do một mình anh gánh chịu sao.
Vì vậy trước giờ Long Thiên chỉ dám nhìn mà không dám ăn, đương nhiên cũng không dám tán tỉnh nữa, sợ rằng khi dục vọng đốt cháy cơ thể, anh sẽ đè chị Đông Thanh ra mất, tới lúc đó thì quả thật là bốn bề đều là địch rồi.
Cừu Đông Thanh thở phào nhẹ nhõm, dù cũng có chút mong đợi nhưng cô ta cũng hiểu không nên làm bừa ở giai đoạn này, tất nhiên, nếu Long Thiên kiên quyết, Cừu Đông Thanh cũng không ngại thắng Vương Lệ Trân.
“Chị, cảm giác thích thật. Mấy năm nay chị tiến bộ lên nhiều đấy”, Long Thiên mỉm cười, còn đưa tay lên mũi ngửi với vẻ mặt say mê.
Trước kia, khi nhìn thấy mấy trò lưu manh này, Cừu Đông Thanh sẽ lập tức cho một cát bạt tai, nhưng cô ta lại không hề ghét bỏ khi Long Thiên làm như vậy, hay nói cách khác trong mắt người mình yêu đối phương lúc nào cũng là Tây Thi. Chỉ hơi xấu hổ nói: “Nếu cậu còn giám trêu ghẹo tôi, tôi sẽ mách bà nội đấy”.
Nhắc tới bà cụ nhà họ Long, Long Thiên cũng không dám cợt nhả nữa, mặc dù bà cụ nhà họ Long yêu thương cậu cháu trai này nhất, nhưng bà cụ mà tức giận thì còn đáng sợ hơn cả Long Thiên Tượng nhiều, trong nhà họ Long, nhờ có sự ủng hộ của nhiều họ hàng bên ngoại, người phụ nữ họ Sở ngày càng lên mặt, có một khoảng thời gian, bà ta rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Bà cụ nhà họ Long thản nhiên khiến một nửa họ hàng bên ngoại của người phụ nữ họ Sở đó bị tập đoàn Tượng Quốc đuổi thẳng cổ, phải xa rời trung tâm quyền lực chỉ trong vòng một tháng, khiến người phụ nữ họ Sở đó vô cùng sợ hãi, chạy đến thổi phồng mọi chuyện với Long Thiên Tượng, trách khéo bà cụ, nhưng lại bị Long Thiên Tượng ra tay tát thẳng mặt. Từ đó bà ta cũng không dám diễu võ dương oai trước mặt bà cụ nữa.
Long Thiên Tượng làm chủ việc lớn, còn những chuyện nhỏ đều do một tay bà cụ nhà họ Long lo liệu, mà chuyện nào là chuyện lớn, chuyện nào là chuyện nhỏ thì phải thông qua quyết định của bà. Cả cái thủ đô đều chỉ trích Long Thiên Tượng là kẻ bạc tình, qua cầu rút ván, nhưng chưa ai dám mắng chửi ông ta bất hiếu, điều duy nhất khiến Long Thiên Tượng ghen tị chính là dù ông ta có hiếu thuận tới mức nào cũng vô ích. Người mà bà cụ thương yêu nhất vẫn là cậu cháu trai Long Thiên. Ngược lại, ông ta chẳng khác nào đứa con ghẻ.
Ở nhà họ Long, Long Lăng Tuyết là người ghét Long Thiên nhất, sau đó là Long Thiên Tượng. Nếu bà cụ nhà họ Long không coi Long Thiên Tượng là con trai, thì Long Thiên Tượng cũng không coi Long Thiên là con trai. Chỉ cần anh gây ra chuyện gì, bất kể lớn hay nhỏ, ông ta sẽ đánh anh tới bán sống bán chết không chút thương tiếc. Dù Long Thiên Tượng có đánh tới cỡ nào anh cũng chưa từng cúi đầu nhận sai, nhưng sau đó chỉ cần nói với bà cụ, Long Thiên Tượng sẽ gặp xui xẻo, ông ta đánh Long Thiên thế nào bà cụ sẽ đánh lại ông ta thế đó. Có một lần, Long Thiên Tượng ra tay rất tàn nhẫn, bà cụ liền cầm gậy đuổi đánh ông ta cả buổi chiều, vừa đánh vừa quát: "Anh đánh con trai anh, tôi đánh con trai tôi thì cũng là lẽ thường tình thôi".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!