Tên Giang Thiếu Bắc Hải kia tự cho rằng dựa vào hậu thuẫn gia đình là có thể muốn làm gì thì làm đang bưng lấy khuôn mặt đầy máu tươi ngồi bệt dưới đất. Không biết là đang kêu la thảm thiết hay tức giận nữa, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày dám móc mắt tao, mày có biết tao là ai không!?"
Long Thiên cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến tên phế vật đó mà đi thẳng về phía Cừu Đông Thanh, đám bạn bè của tên Giang Thiếu muốn ngăn lại nhưng bị Long Thiên trừng mắt một cái đã lập tức đứng sững tại chỗ không dám nhúc nhích, hai chân bồn chồn, bọn chúng thực sự chưa từng gặp qua người nào hung hăng như vậy, ngay đến một câu nói cũng không có mà liền trực tiếp móc mắt người khác ra, dứt khoát lưu loát và có chút ngang ngược.
"Tên này rốt cuộc là ai?", Lợn Rừng, anh em của Giang Thiếu vẫn còn sợ hãi nói, hắn đương nhiên sẽ không đi báo thù cho Giang Thiếu, không đáng để phải chơi với lửa vì một tên anh em chè chén với nhau, hơn nữa người này vừa nhìn đã biết không phải dạng lương thiện gì, hắn cũng không muốn bị mất một mắt giống như tay Giang Thiếu kia.
"Không biết nữa, trông lạ mặt lắm, có lẽ là người của băng đảng xã hội đen nào đó, nếu không sao có thể dữ dằn như vậy chứ?", Tiểu Văn bám đít nuốt nước bọt nói, bất giác lùi về sau vài bước, chỉ sợ sẽ bị tay hung ác tàn nhẫn này nhìn trúng vậy.
Không ít tên phú nhị đại vừa nãy còn châm chọc Long Thiên cũng lùi lại theo, bọn chúng không dám coi thường người có tướng mạo xấu xí này, chúng chỉ là một đám con nhà có chút tiền chút quyền mà thôi, chứng kiến một màn vừa nãy xong bây giờ chỉ mong đối phương rộng lượng, không tính toán với bọn chúng mà thôi.
Lợn Rừng vừa lùi lại vừa hỏi: "Giang Thiếu chỉ gọi chúng ta tới, chứ không gọi đám chó săn tới sao?"
"Tôi không biết nữa", Tiểu Văn lắc đầu, đại khái là tên Giang Thiếu kia tưởng rằng chỉ cần dựa vào mấy tên này là đã dư sức đối phó với Long Thiên, cho nên không gọi thêm người khác, cũng có nghĩa là đêm nay chắc chắn bị ăn hành rồi, dù sao thì cũng chẳng dựa dẫm gì được vào mấy tên vô tích sự này.
Long Thiên vừa ra tay đã khiến cả đám khiếp sợ, đây chính là hiệu quả mà anh mong muốn, để đỡ phải đánh từng tên một thì vừa phiền vừa tốn thời gian. Sau khi đến trước mặt Cừu Đông Thanh đã khóc đến đỏ cả mắt, Long Thiên mới đổi sang vẻ mặt dịu dàng nói: "Chị Đông Thanh, khóc gì vậy, có phải bọn chúng đã bắt nạt chị không, tôi bắt chúng phải quỳ xuống xin lỗi chị".
Một câu nói này đã khiến đám phú nhị đại kia trong lòng run sợ, chỉ sợ cô gái xinh đẹp này sẽ nói hết ra những hành vi kích động ban nãy của chúng, vậy thì chắc chắn là chúng sẽ phải nằm rạp trên đất giống như Giang Thiếu kia rồi. Người này nhìn không có vẻ là người muốn nói đạo lý, nói thừa, người nói đạo lý sẽ vừa đến đã móc mắt người khác sao?
"Không liên quan gì đến họ, chỉ là nhớ cậu thôi, vừa nhìn thấy cậu đã không kiềm chế được", Cừu Đông Thanh lau nước mắt nói.
Đám phú nhị đại kia như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, Lợn Rừng vỗ vỗ vào ngực, vừa nãy bị tay này dọa cho đến mức không dám hít thở mạnh, thấy người đẹp không có ý trách tội thì mới lén lùi lại về sau định chuồn.
Cừu Đông Thanh lúc nào cũng lãnh đạm trước mặt người ngoài lúc này lại không hề keo kiệt nụ cười của mình, vươn bàn tay thon dài của mình ra mân mê hoa văn trên áo của Long Thiên, đây là đồ đôi, năm mười tám tuổi Cừu Đông Thanh đã lén lấy hình của hai người mang đi làm. Lúc đó vừa làm xong, Long Thiên sống chết cũng không chịu mặc, sau đó mới mặc một lần trong sinh nhật của cô ta, sau này thì không còn thấy anh mặc nữa. Long Thiên của lúc đó rất gầy gò ốm yếu, bây giờ vẫn gầy nhưng đã có da có thịt hơn, mặc áo này đã có phần hơi chật rồi, nhưng trong mắt Cừu Đông Thanh thì không hề buồn cười chút nào.
Cô dịu dàng nói: "Tôi tưởng cậu đã vứt cái áo này đi từ lâu rồi chứ".
"Không nỡ, đồ mà chị tặng tôi đều không nỡ vứt đi", Long Thiên toét miệng cười nói.
Cừu Đông Thanh lúc này mới tươi cười, câu nói này còn khiến cô ta vui hơn năm nay được lên làm phó chủ tịch của tập đoàn Tượng Quốc, nhưng nhanh chóng lại nghiêm mặt nói: "Miệng nói thì dễ nghe lắm, bốn năm nay đến một cuộc điện thoại cũng không chịu gọi cho tôi, đàn ông các người đều như vậy, đều không biết trân trọng gì cả".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!