Long Thiên lái chiếc MayBach tới cổng sân bay, ở đây rất đông người, sau khi đỗ xe xong, anh phát hiện Cừu Đông Thanh tay kéo va ly, dáng vẻ xinh đẹp phóng khoáng như trước, cô ta đang bị một đám phú nhị đại vây chặn đường đi, tên cầm đầu còn trêu ghẹo: “Người đẹp này, chồng cô có tới không vậy, không phải là lừa chúng tôi đấy chứ, tôi nghĩ chúng ta khỏi cần phí thời gian nữa, một đêm 100 ngàn, ok không?”
Lời nói này khiến cho đám vô lại ở đó cười ồ lên, một trong những tên đã mê Cừu Đông Thanh như điếu đổ gào lớn: “Giang Thiếu, cậu kiệt sỉ quá đấy, tôi trả giá 500 ngàn, con hàng này để cho tôi cậu không để bụng chứ?”
Tên có xe Ferrari kênh kiệu nói: “Ai dà, Lợn rừng, cậu muốn giành gái với tôi đấy à, gan lớn ra không ít nhỉ, có tin tôi đâm nát con BMW quèn của cậu luôn không”.
Một tên khác để tóc HKT, đeo khuyên tai lên tiếng: “Tôi cứ tưởng hai người kết nghĩa anh em, tình nghĩa sâu nặng lắm cơ, nếu để chuyện mấy người vì gái đổ bát canh chua thì đẹp mặt biết bao. Thế này đi, anh đây làm người tốt, bỏ ra 700 ngàn, người đẹp kia thuộc về tôi là xong, mấy người đỡ khỏi đánh nhau sứt đầu mẻ trán”.
“Biến biến biến, chỗ nào cậu cũng sân si thế, nói trước, con hàng này tôi chấm đầu tiên, tối nay ai muốn giành thì đừng nói chuyện anh em gì nữa”, Giang Thiếu nghiêm túc nói, làm gì có loại phụ nữ nào hắn ta chưa thử qua, thế nhưng cô gái này là trường hợp đặc biệt, mấy hotgirl trên mạng mặt một đống phấn sao sánh bằng. Hàng cực phẩm như này hiếm có khó gặp, đừng nói là đánh nhau sứt đầu mẻ trán, đến chuyện đâm anh em hắn ta cũng không ngại.
Nhưng vì sợ mọi người nổi giận, hắn ta chỉ đành cười ha ha nói: “Đợi tôi chơi chán rồi thì sẽ đến lượt mấy người!”
Cả đám la ó phản đối, Giang Thiếu cũng không thèm để ý, hắn ta chỉ tập trung dán mắt vào cô gái xinh đẹp có một không ai trước mặt, tay này, môi này, chỗ nào cũng có thể chơi cả năm, mà lại còn chơi mãi không chán.
Cừu Đông Thanh bị kẹt trong đám này nhưng không hề hoảng sợ, cô ta chỉ một mực nhìn về hướng người đàn ông mà mình nhớ mong đang đi về phía này, vẫn là gương mặt nhìn hoài không thấy chán đó, vẫn là điệu cười xấu xa đó, vẫn là thói đi không ra lề lối đó, vẫn là thiếu niên năm xưa từng nói với cô ta, dù trời có sập xuống cũng có anh chống đỡ, không cần nhọc lòng, dường như chẳng có gì thay đổi.
Nếu như không xảy ra chuyện Lâm Chi Tử thì có lẽ cô ta và anh đã hoàn toàn ở bên nhau, có khi có cả con rồi, làm gì đến lượt con ả Vương Lệ Trân gì đó chen chân vào!
Cừu Đông Thanh nhìn Long Thiên một cách si mê, anh đang đứng bên đường đối diện, không biết nên đối diện với cô ta như thế nào. Lúc ở Quỷ Môn anh từng tưởng tượng cảnh hai người gặp lại vô số lần, thậm chí còn nghĩ sẵn sẽ nói những gì, nhưng khi vừa gặp thì chẳng nhớ nổi gì nữa.
Long Thiên mở cửa và lên xe, ánh mắt Cừu Đông Thanh trở nên thất vọng, đúng là anh hiểu nhầm cô ta rồi ư? Bản thân cô ta đáng ghét đến mức anh không muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần luôn sao?
Đám đông nhìn về chỗ Long Thiên theo ánh mắt của Cừu Đông Thanh, có khinh thường, có ngạc nhiên, nhưng đa số là khinh bỉ, tên Giang Thiếu kia cười không khép nổi miệng, hắn ta nhận ra Long Thiên chính là người trong hình in trên áo, cũng tức là chồng của cô gái này. Cũng ra gì đấy, một mình lái MayBach tới đây, người ta dùng xe để thể hiện địa vị ở Bắc Hải, mặc dù giá MayBach cũng khá cao, nhưng cùng lắm không tới 3 triệu, chiếc xe Ferrari bản giới hạn của hắn ta có giá trị gấp 2 lần xe của Long Thiên, nhìn vào là biết gia cảnh thực lực chênh lệch rồi.
Huống hồ những người có máu mặt ở Bắc Hải hắn ta đều đã gặp qua, nhưng chưa hề thấy Long Thiên bao giờ, cho nên hắn ta cho rằng anh chỉ là loại tép riu, cùng lắm cũng chỉ là rồng trong ao mà thôi. Hắn ta cậy quyền thế của mình ở khu vực này, cộng thêm có bè lũ trợ giúp, Giang Thiếu khinh miệt nói: “Đó là chồng cô à? Trông xấu không chịu được”.
Cừu Đông Thanh vẫn kiên nhẫn nhìn về phía Long Thiên, chả biết anh đang làm cái trò gì, ánh mắt dần trở nên ảm đạm. Cô ta lau son trên miệng, đây là thói quen mỗi khi có ý định giết người của cô ta, có lẽ đêm nay cái tên bên cạnh cứ huyên thuyên nãy giờ sẽ mất xác ở sông Hoàng Hà thôi.
“Ầy, cái tên thô kệch đó không dám qua bên này rồi”.
“Ha ha, thấy chúng ta đông người nên chạy mất rồi, đúng là chả có vị gì, uổng cho cô vợ xinh đẹp như này”.
“Chúng ta qua đó lấy wechat, quay video chúng ta chơi vợ tên đó rồi gửi đi, chắc chắn sẽ thú vị lắm”.
Một đám phú nhị đại ngang nhiên náo nhiệt thảo luận, chúng gây ra bao chuyện mà chẳng hề sợ pháp luật, điều này khiến cho người đi đường ghét bỏ, nhưng không một ai dám đứng ra ý kiến, cùng lắm cũng chỉ chửi thầm trong lòng mấy tên nhà giàu đều chẳng ra gì.