Vương Lệ Trân ngồi ở ghế phụ, cô có chút do dự hỏi: “Chúng ta bỏ đi như này có phải hơi bất lịch sự không?”
Nhà họ Phạm có tiếng nói nhất định ở Bắc Hải, lần này Long Thiên không thèm nể mặt, Vương Lệ Trân sợ họ sẽ ghi thù. Xem kìa, giờ còn chưa thành vợ chồng ‘thực thụ’ thì đã lo người đàn ông của mình đắc tội với người ta rồi, chu đáo biết bao.
Long Thiên khịt mũi coi thường: “Không bỏ đi chẳng nhẽ còn đợi ông lão đó cho anh ra bã luôn hay sao, nếu như ông ta để anh giúp Phạm Thái Nhàn tìm nhà họ Yên xả giận, sau đó cho mượn cuốn Tu La Tâm Kinh chết tiệt gì đó thì anh nên đi hay không đây. Anh không muốn đụng đến nhà họ Yên ghê gớm đó đâu, năm đó anh đây đã từng bị cô ta cho ăn hành rồi, trước khi đạt tới cấp Thiên thì anh sẽ không dây vào chuyện phiền phức này”.
Chỉ cần nghe ngóng chút về quan hệ giữa nhà họ Phạm và nhà họ Yên thì sẽ hiểu được đái khái, nhưng mà Long Thiên vẫn có chút ngạc nhiên, không ngờ cái tên bị chửi là thùng cơm vô dụng kia lại chính là anh Phạm đây.
Vương Lệ Trân không hiểu Long Thiên đang nói gì, Long Thiên cũng không muốn kể mấy chuyện không hay này cho cô, chỉ vui vẻ nói: “Em yên tâm, ông già kia còn tỉnh táo lắm, ông ta biết chắc nếu để anh lấy cuốn sách đi, sau này Phạm Thái Nhàn có chuyện gì cần nhờ thì chắc chắn anh sẽ cố giúp, với lại Phạm Thái Nhàn khá hợp tính anh, anh cũng không phải không hiểu đạo lý có qua có lại”.
Vương Lệ Trân nghe vậy thì không hỏi tiếp nữa, dù sao trong lòng Long Thiên có dự tính trước sẵn là ổn rồi, Vương Manh Manh định giúp Nhan Như Ngọc lau vết thương giữa lông mày thì bị anh ta đẩy ra, hỏi: “Cô Vương, sao cô phá được quân cờ của Tư Đồ Văn thế?”
Nhan Như Ngọc thật sự khó hiểu chuyện này, nếu như nói Vương Manh Manh chó ngáp phải ruồi phá cửa tử mở được cửa sinh, vậy thì làm cách nào Vương Lệ Trân có thể khiến quân cờ đó tan biến, anh ta đã được trải nghiệm sức mạnh của quân cờ, hiểu được nó ẩn chứa nội lực mạnh mẽ đến mức nào, người bình thường mà bị trúng một quân thì đã chết ngắc rồi, một cô gái yếu đuối chưa từng học võ như Vương Lệ Trân sao làm được như vậy.
Đây là lần đầu tiên Nhan Như Ngọc bắt chuyện với Vương Lệ Trân, cô có chút vừa mừng vừa lo, nhưng nhanh chóng trả lời: “Tôi cũng không biết, đến tôi cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu đây”.
Nhan Như Ngọc có vẻ muốn làm rõ chuyện này cho đến cùng: “Khi nào về tôi bắt mạch cho cô”.
Vương Manh Manh vừa nghe thế thì lập tức giơ tay làm nũng: “Anh Như Ngọc, hai ngày hôm nay em liên tục bị tức ngực, hay là anh cũng bắt mạch giúp em với”.
Giọng điệu của cô ta khiến Long Thiên đang cầm lái dựng tóc gáy, Vương Lệ Trân thì cười khổ, Nhan Như Ngọc không thèm nhìn Vương Manh Manh, nói: “Có lẽ lúc trên máy bay bị đè bẹp rồi”.
Long Thiên cười chảy nước mắt, Vương Lệ Trân dở khóc dở cười, Vương Manh Manh khóc không ra nước mắt, đây vốn không phải sở trường của cô ta, chỉ đành thở dài, đánh bạo giở trò lưu manh: “Vậy anh giúp em xoa đi, xem có lớn lên được không”.
Giờ đến lượt Nhan Như Ngọc câm nín rồi, Vương Cách Cách thì hớn hở giở trò thành công, Long Thiên lần đầu trông thấy Nhan Như Ngọc bị vặn lại không nói được lời nào, trong lòng thầm nghĩ chả lẽ phải trở thành anh rể của tên này hay sao?
“…”
Sân bay quốc tế Bắc Hải, một cô gái sở hữu gương mặt xinh đẹp có thể đánh bại bất kỳ ngôi sao quốc tế nào thanh lịch xuất hiện, chiếc kính râm bản to chiếm hơn nửa khuôn mặt, cô ta mặc quần denim dài, ôm trọn lấy đường cong tuyệt mỹ, khoe trọn đôi chân dài, kể cả không đi giày cao gót thì chiều cao 1m70 cũng khiến không ít chàng trai trẻ phải ngước mắt nhìn theo.
Ngoại trừ thân hình hoàn hảo tuyệt đối khiến đám con trai kia không với nổi mà nản chí thì một nguyên nhân nữa là do chiếc áo thun ngắn cô ta đang mặc quá phá cách, hình in trên đó cực kỳ khó coi, nó không phải hình minh tinh nào mà là gương mặt cười của một người đàn ông có nhan sắc hết sức tầm thường hoặc có thể nói là xấu, hình in bị vòng một đầy đặn của cô gái làm cho biến dạng, một lũ đàn ông ở sân bay chỉ hận mình không thể thế chỗ gương mặt người đàn ông đó.
Cô gái có thân hình thon thả, làn da căng mọng sáng mịn, quyến rũ chết người, toàn thân toát lên khí chất bà hoàng, càng làm tăng thêm sự quyến rũ đạt đến đỉnh cao, đàn ông thích chinh phục phụ nữ, nhưng dù có chinh phục bao nhiêu người đi nữa đều không bì được với cực phẩm kiểu này.
Bởi vì kiểu người như này dù đi tới bất kỳ đâu đều khiến người ta cảm thấy xấu hổ vì không bằng, kể cả nam hay nữ đều vậy.
Cô ta kéo theo một chiếc va ly, trên cổ tay trắng ngần đeo chiếc vòng ngọc phỉ thúy vừa nhìn đã biết là giá trị cao ngất ngưởng.
Cô ta không để ý tới những ánh mắt kinh ngạc hướng về mình trong suốt đường đi, coi như không thấy gì, cứ thế một mình ra khỏi sân bay.
Đám đàn ông đằng sau lau nước miếng, vẫn theo đuôi cô ta, đương nhiên bọn họ biết mình không thể với tới cực phẩm như vậy, nhưng biết sao được khi trên đời không thiếu kẻ chỉ biết suy nghĩ bằng thân dưới.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!