Phạm Trọng Lâu nói xong, Phạm Thái Nhàn thắc mắc: “Ông, dù sao cháu cũng không hiểu ý câu ‘Đại trí giả ngu’ của ông là ý gì, cháu chỉ thấy anh Thiên rất thông minh”.
Phạm Trọng Lâu cười nói: “Thông minh hay không chưa nói chắc được, nhưng giả ngu thì rất bài bản, giỏi hơn ông bố có chuyện gì cũng thể hiện ra mặt của cậu ta nhiều. Công Tôn vô địch tính một nửa là sư phụ của Long Thiên, có vẻ không dạy võ, thế nhưng tư tưởng thì bị ảnh hưởng lúc nào không hay, dù sao ông cũng không thích nói chuyện với lão già suốt ngày nói nhân đạo các kiểu nhưng thực ra thì bụng dạ đen tối hơn bất kỳ ai đó. Long Thiên không nói chuyện được với ông, nhưng khá là hợp cạ với cháu, tối nay kết được một mốt quan hệ tốt rồi, ông đây không định ra điều kiện gì cả, cậu ta không cần chạy nhanh thế, thật sự tưởng ông có ý định tấn công hai cô gái kia ư?”
Phạm Thái Nhàn trợn tròn trừng mắt với ông mình rồi mắt nói: “Lúc nãy ông nhìn hai chị em nhà họ Vương, rớt hết cả nước miếng ra rồi kìa”.
Phạm Trọng Lâu nổi đóa nói: “Ông đây là muốn chọn giúp cháu một cô vợ tốt, cho nhà họ Yên ở thủ đô đó một cú vả, chuyện bị từ hôn năm đó khiến ông vô cùng mất mặt”.
Phạm Thái Nhàn cũng bực dọc nói: “Rốt cuộc là ai từ chối ai, nếu không phải do ông cho người đi loan tin cháu là đồ vô dụng bất tài thì dù nhà họ Yên có muốn từ hôn cũng không đến mức dứt khoát quyết liệt như vậy. Khi đó võ công của chú cũng đã cao lắm đâu, nhà họ Yên không phải vẫn nghênh kiệu đến mời chú về ở rể hay sao, mấy năm qua ngoài việc tự do bị hạn chế thì cũng được ăn ngon mặc đẹp, nói thật, cháu hơi bị ngưỡng mộ của cuộc sống của chú hai”.
Phạm Trọng Lâu đập bàn giận dữ quát: “Chú của cháu đến đó làm…con tin, dù sao vẫn có bố cháu gánh vác gia đình chuyện tốt xấu gì cũng đổ hết lên vai bố cháu, cả dòng họ Phạm giờ chỉ có mình cháu là cháu trai duy nhất, nếu cháu cũng đi ở rể thì nhà họ Yên còn không chiếm sạch nhà chúng ta hay sao, đợi lúc ông chui vào quan tài rồi, cả một dòng họ lớn như này là họ Phạm hay họ Yên đây?”
Phạm Thái Nhàn chả buồn nói nữa, chỉ ngồi thẫn thờ uống trà, anh ta nhớ lại lần đầu gặp cô con gái nhà họ Yên ở thủ đô năm đó, cô ta bé hơn nhỏ hơn anh một tuổi, người cũng thấp hơn, thế nhưng dáng vẻ thì kênh kiệu hơn người. Cô ta đánh cho Phạm Thái Nhàn một trận rồi thốt ra một câu Yên Vô Song này tuyệt đối không gả cho một tên vô dụng xong liền bỏ đi ngay trước mặt người lớn hai nhà, ngầu quá là ngầu, cực kỳ có phong thái nữ cường thời hiện đại.
Phạm Trọng Lâu thì lại vui vẻ, nhưng có ai nghĩ tới Phạm Thái Nhàn mặt mày bầm dập nằm rạp dưới đất, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên?
Khi đó anh ta mới mười năm tuổi, đó là tuổi lòng tự trọng cao ngất trời, lại bị một cô gái bé tuổi hơn sỉ nhục, thật sự không cảm thấy tổn thương sao?
Những năm qua ở Bắc Hải mặc dù Phạm Thái Nhàn luôn ra vẻ ăn chơi trác táng vô lo vô nghĩ, nhưng thi thoảng vẫn bị nghe mấy lời chê bai nhạo báng từ thủ đô, chả lẽ anh ta lại không tức giận chút nào sao?
Phạm Trọng Lâu nhìn cháu mình, thở dài nói: “Vẫn nhớ chuyện cô bé ở thủ đô khi đó, cảm thấy ấm ức hả?”
“Không có”, Phạm Thái Nhàn quẹt mặt, cười nói: “Cháu chỉ đang nghĩ cô bé đó mới mười bốn tuổi mà ngực đã phát triển vậy rồi, giờ trưởng thành chắc còn khủng hơn nữa, nếu có cơ hội thì thật sự muốn thử sờ xem thế nào”.
“Trông cháu nói kìa”, Phạm Trọng Lâu bật dậy nói: “Ông không cấm cháu giao du học thói xấu của tên nhà họ Long, tránh để mấy kẻ đang nhằm vào cháu phát hiện ra sơ hở gì, nếu vậy thì sẽ hỏng mất việc cố gắng che dấu bao lâu nay, ông đồng ý năm cháu hai năm lăm tuổi sẽ tặng cháu một món quà lớn, nhưng cháu có thể nhận được bao nhiêu thì phải dựa vào năng lực của bản thân thôi”.
Phạm Trọng Lâu rời đi, Phạm Thái Nhàn nghịch chén trà, thờ ơ nói: “Ông, trước giờ cháu chưa từng trách ông”.
Phạm Trọng Lâu không hề dừng bước, chỉ có đôi vai đã gánh vác cả nhà họ Phạm chợt khẽ run nhẹ. Vị khai quốc công thần chinh chiến trên chiến trường năm đó khẽ hít một hơi, vành khóe mắt đỏ hoe, bước chân càng nhanh hơn, trong lòng tự nhủ chỉ còn một năm nữa thôi, quãng thời gian năm mươi năm này sẽ không còn dày vò nữa”.
“…”
Long Thiên đang ngồi trên chiếc xe BayMaybach, ném cuốn Tu La Tâm Kinh cho Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc cũng không hào hứng vui mừng, anh ta chỉ nhận cuốn sách rồi thản nhiên nói: “Chúng ta không còn nợ nần gì nữa”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!