Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Phạm Trọng Lâu muốn vuốt râu làm bộ nghiêm túc và trưởng thành nhưng lại phát hiện ra mấy ngày trước bộ râu đó bị vợ chê xấu nên ông ta đã cạo đi mất rồi, vấn đề là tay đã giơ lên nên ông ta đành phải làm bộ vuốt phần cằm không có cọng râu nào, nói: “Đúng là không điển trai bằng chàng thanh niên bên cạnh cháu”.

Long Thiên bĩu môi, điều đó khiến tâm trạng Nhan Như Ngọc cực kì tốt nói: “Hậu bối ra mắt tiền bối”.

Phạm Trọng Lâu gật đầu, có ấn tượng khá tốt với chàng thanh niên có gương mặt tuấn tú điển trai này, mặt mũi ưa nhìn luôn có những đặc quyền riêng, đi tới đâu cũng được người ta thích, từ nhỏ Long Thiên đã không có được đãi ngộ này, có lẽ đó là một trong những nguyên nhân anh không thích Nhan Như Ngọc.

Chị em nhà họ Vương cũng đi tới chào hỏi Phạm Trọng Lâu, Vương Lệ Trân thì không nói làm gì, cô biết ông ta là người có tiếng nói trong giới thượng lưu của Bắc Hải nên ăn nói cực kỳ khép nép và lễ độ, nhưng Vương Manh Manh thì không được lịch sự lắm, cô ta gọi tiếng ông nội Phạm cực kỳ khó chịu, làm như sợ ông ta không biết cô ta chẳng ưa gì mình ấy, đáng đời ông ta bắt nạt Nhan Như Ngọc nhà cô ta.

Phạm Trọng Lâu không hề so đo, cười tủm tỉm chẳng khác gì kẻ lừa đảo gian manh đang muốn lừa bán con gái nhà lành: “Cô bé này mấy tuổi rồi? Trông đáng yêu thật đấy, quen biết thế nào với thằng cháu trai không nên thân của ông vậy?”

“Liên quan gì đến ông?” Vương Manh Manh khinh thường “xế” rồi nói, cô ta chẳng có tí ấn tượng tốt đẹp nào với ông già này.

Vương Lệ Trân vội vàng trừng mắt với em gái mình rồi lên tiếng: “Ông Phạm đừng chấp nhặt với em gái tôi nhé”.

“Không có đâu, ông vừa nhìn đã thích con bé này rồi”, Phạm Trọng Lâu chẳng giận mà còn vui vẻ cười ha hả.

Vương Manh Manh trợn tròn mắt nói: “Ai cần ông thích đâu!”

Sau đó nhanh chóng chạy tới chỗ Nhan Như Ngọc hỏi han ân cần, không chọc người ta tức chết không đền mạng. Vương Manh Manh luôn trưng ra vẻ mặt khó chịu với Phạm Trọng Lâu, nhưng chuyển sang Nhan Như Ngọc thì lại hiền lành đáng yêu, Phạm Trọng Lâu thở dài, xem ra con bé này thích chàng thanh niên tuấn tú kia rồi, cháu trai nhà ông ta không có phước phần đó.

Vừa mới thở dài xong thì chợt nghe thấy Nhan Như Ngọc khó chịu kêu tránh ra, cô gái nhỏ lại còn cười đáp lời như thể vừa mới giành được một phần thưởng cực kỳ to lớn, cũng khó trách, cả ngày nay anh ta không hề nói với Vương Manh Manh câu nào, tuy lời lúc nãy không ngọt ngào gì nhưng ít ra anh ta cũng chịu để ý đến cô ta rồi đấy thôi. Thấy em gái mình như thế, Vương Lệ Trân lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Long Thiên, anh giơ tay tỏ vẻ mình cũng hết cách.

Phạm Trọng Lâu mời mọi người ngồi trong biệt thự uống trà tán gẫu với nhau, tất nhiên mấy người mặc áo choàng đen bảo vệ căn nhà không đi theo, Phạm Thái Nhàn đứng ra giảng hòa rồi đi trước dẫn đường, Long Thiên cũng không so đo chuyện Phạm Trọng Lâu cử người thử bọn họ, suy cho cùng họ cũng tới đây để lấy đồ nên có một ít thử thách thì khi cầm đồ cũng yên tâm thoải mái hơn một chút, vả lại anh còn thắng Nhan Như Ngọc nửa bước nên bây giờ tâm trạng Long Thiên cực kì tốt, thiếu điều cảm ơn ngược lại Phạm Trọng Lâu vì đã cho mình cơ hội nở mày nở mặt.

Sau khi mọi người vào trong ngồi xuống xong xuôi thì Phạm Thái Nhàn đứng dậy pha trà, đừng tưởng cậu ấm quần là áo lụa trông cà lơ phất phơ thế mà lầm, mấy năm nay ngoài việc không cho Phạm Thái Nhàn đụng đến võ học thì anh ta được học tất cả mọi thứ từ cầm kỳ đến thi họa, chẳng qua anh Phạm không có hứng thú đối với những thứ đó, chỉ là sinh ra trong gia đình trâm anh thế phiệt nên vẫn hiểu được một vài thứ.

Phạm Thái Nhàn pha trà xanh rồi rót cho những người đang có mặt ở đây, Phạm Trọng Lâu nhấp thử một ngụm, nói: “Đây là trà Phượng Hoàng Triêu Châu chính tông, hương vị thanh mát ngọt ngào, cũng do cháu trai tôi pha không được giỏi, nếu không nó sẽ thanh mát hơn rất nhiều, cháu trai, ông đưa cháu một ký, cô bạn gái cháu xinh đẹp như thế, không học trà nghệ thì tiếc lắm”.

Bị gọi tên, Vương Lệ Trân chỉ có thể mỉm cười nói: “Cháu cũng khá thích trà nghệ, chỉ là không có thời gian để học thôi”.

“Con gái không tài là đức, ông hiểu, ông hiểu”, Phạm Trọng Lâu trả lời.

Vương Lệ Trân không dám gật bừa nhưng thân phận của người ta vẫn còn đó nên không tiện bác bỏ, Long Thiên thì lại chẳng có tí hứng thú nào với trà, cũng không muốn mặt dày tỏ ra cao thâm với ông Phạm nên nói thẳng: “Ông Phạm, tôi đã vào được nhà, uống hết trà rồi, liệu có thể bàn đến chuyện chính được chưa?”

Nhan Như Ngọc đang thưởng thức trà suýt bị bỏng miệng, có ai đi đòi đồ với cái thái độ này không trời, nếu chọc người ta tức rồi người ta không đưa thì anh chạy vào cướp chắc, nhà bình thường thì thôi không nói, nhưng Nhan Như Ngọc không có đủ tự tin thắng được cao thủ cấp Thiên như Tư Đồ Văn.

Phạm Trọng Lâu đặt chén trà vào khay lại rồi mới lên tiếng: “Cái nết giống y như cha cháu, chẳng khác gì phường trộm cướp”.

“Hà hà, là do tôi cảm thấy ông cũng không phải là người thích nói linh tinh lan lan mà? Tôi đã uống trà xong rồi, tuy nó chẳng ra gì nhưng từ lá trà có thể đoán được nó là trà Phúc Kiến, chẳng liên quan gì tới Triều Châu cả, chúng ta cứ nói những lời vô nghĩa thế này thì ông bị lộ, tôi lại không thể vạch trần, mọi người đều khó chịu cả”, Long Thiên cười nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!