Long Thiên tự nhủ bản thân mình không làm được như vậy, thế nên anh mới luôn cho rằng mình không bằng Tiểu Nam Tử, trông thì lạnh lùng vô tình nhưng kỳ thực lại sống tình cảm, trông có vẻ đa tình như thực ra lại hết mực chung thủy, đến ông Công Tôn cũng chưa hiểu hết được câu này chứ đừng nói là bản thân.
Long Thiên đột nhiên hỏi thẳng thừng: “Thích tôi à?”
Câu nói này chả khác gì bom nổ ầm một tiếng trong đầu Mộc Tiểu Nhã, cô muốn phủ nhận, dù sao đi nữa người phụ nữ có học thức văn hóa đều biết không nên có bất kỳ ảo tưởng nào với người đàn ông đã có vợ, bởi đó là việc trái với đạo đức, nhưng cô lại bần thần không phủ nhận.
Long Thiên châm thuốc, bất lực nói: “Tôi đã có vợ”.
“Tôi biết”, Mộc Tiểu Nhã mỉm cười, cô chớp mắt nhìn Long Thiên: “Cho dù anh nói anh không chỉ có một bà xã tôi cũng không thấy lạ”.
Long Thiên thắc mắc: “Cô không giận à?”
Mộc Tiểu Nhã lắc đầu, kiêu ngạo nói: “Có nhiều người thích anh như vậy, tôi cũng thích anh, không phải tức là gu của tôi tốt ư, cả đời này tôi khó mà trở thành người phụ nữ tài giỏi như chủ tịch Vương, nhưng tôi và cô ấy đều yêu thích cùng một người đàn ông, thế là tự nhiên khoảng cách giữa tôi và cô ấy được rút ngắn”.
Logic của Mộc Tiểu Nhã khiến Long Thiên cạn lời, anh nhả thuốc, nghiêm túc nói với Mộc Tiểu Nhã: “Cô nói xem, khi yêu một người, có phải là chỉ muốn ở với duy nhất người ấy cả đời không?”
Mộc Tiểu Nhã lắc đầu.
Long Thiên lại hỏi lại cô gái ngốc nghếch này: “Chả lẽ không đúng ư?”
“Như vậy là phải cực kỳ yêu họ, nếu chỉ là thích thì tôi nghĩ sẽ không làm được như vậy, đặc biệt là đàn ông”, Mộc Tiểu Nhã chống cằm nói: “Thực ra tôi cũng không hiểu rõ lắm, tình yêu là một vấn đề hết sức trừu tượng, hồi trước quen Lăng Phong, tôi tưởng mình yêu gã, nhưng thực ra cũng chỉ thích ở cạnh gã mà thôi, sau đó thì như thành thói quen, quen với những lời ngon ngọt, quen với những yêu cầu của gã, tôi là kiểu người rất dễ dàng ỷ lại vào người khác, vì vậy khi bị gã đá mới quỵ lụy như thế. Lần đó anh giúp tôi cho gã một trận, sau khi xả nỗi hận xong tôi mới hiểu ra, người tôi thích không phải gã mà là bản thân ngây ngô hồi xưa”.
Long Thiên do dự một lúc rồi nói: “Vậy tôi có được coi là một Lăng Phong thứ hai không?”
“Khác nhau, anh không giống với gã, cảm giác của tôi đối với anh cũng vậy, anh Thiên, không phải việc gì cũng phải có logic. Thích có lẽ là mơ mơ hồ hồ, muốn được ở bên cạnh một người, đến bản thân cũng không nói rõ được cảm xúc của mình, vượt qua ranh giới đó rồi thì chả còn gì thú vị nữa”, Mộc Tiểu Nhã làm mặt xấu, gương mặt không hề có chút đau buồn khi nói về chủ đề khó nhằn này, rõ ràng cô đã kiên cường hơn trước rất nhiều.
Long Thiên cười, nghịch lọn tóc đuôi ngựa của cô, cô đúng là càng ngày càng có suy nghĩ sâu sắc, hoặc có thể do bọn họ đều không phải mấy đóa hoa được nuôi trong lồng kính, vì vậy chỉ có thể trở nên ngày một kiên cường hơn mà thôi.
Long Thiên cười khổ: “Tiểu Nhã, tháo bím tóc đuôi ngựa này ra đi, cô không cần ép bản thân trở thành dáng vẻ mà người khác mong muốn đâu”.
Mộc Tiểu Nhã nãy giờ vẫn rất điềm tĩnh, đột nhiên mở to mắt rưng rưng, cảm xúc bộc phát: “Tôi không muốn, tôi cứ thích buộc tóc đuôi ngựa đấy, anh không có quyền bảo tôi không được buộc!”
Long Thiên biết Mộc Tiểu Nhã hiểu nhầm mình muốn đuổi cô đi nên mới phản ứng như vậy, chỉ đành giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, ý tôi là cô không để tóc đuôi ngựa thì càng xinh đẹp hơn, cô nghĩ đi đâu thế?”
Mộc Tiểu Nhã thở phào nhẹ nhõm, quan sát người đàn ông dường như không bao giờ để lộ sự buồn bã này, cười híp mắt xác định lại lần nữa: “Tôi đẹp không?”
Long Thiên cười đáp: “Đương nhiên là đẹp, nếu không tôi đã không tốn nhiều lời với cô như thế, tôi là người thích vẻ bề ngoài mà”.
Mộc Tiểu Nhã phẩy phẩy tay: “Vậy tôi nhất định sẽ trở nên ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng khí chất để anh cảm thấy xấu hổ vì không xứng với tôi”.
Long Thiên bị chọc cười nói: “Đúng là có hoài bão, muốn tôi khóc lóc ôm chân kêu gào cầu xin cô đừng rời bỏ tôi ư?”
Mộc Tiểu Nhã che miệng cười: “Đúng thế, đến lúc đó tôi sẽ không thích anh đâu”.
Long Thiên không chịu thua: “Vậy tôi cũng phải nỗ lực một chút, phấn đấu để cô thích tôi cả đời, tôi không cho phép tên đàn ông khác nhanh chân đến trước cướp mất mối ngon như thế này đâu, nếu không đến lúc đó lại có người trèo lên giường cô, chắc chắn tôi sẽ hối hận đau lòng chết mất. Dù sao tôi cũng chả cần thể diện từ lâu, thêm lần nữa cũng chả chết ai, tôi nói với cô nhé, hồi trước tôi được mệnh danh là tên cầm thú ở thủ đô đấy, rảnh rỗi liền trêu ghẹo con gái nhà lành, có lúc còn bắt cóc về cơ, tôi là một cái hố đen đó, một cô gái xinh đẹp yêu kiều như cô cứ muốn nhảy vào, chả lẽ tôi còn có thể ngăn cản được hay sao?”
Mộc Tiểu Nhã thật lòng nói: “Tôi thích con người anh như bây giờ”.
Long Thiên ngạc nhiên: “Tại sao, không cảm thấy tôi rất bỉ ổi ư?”
Mộc Tiểu Nhã ngẩng đầu chăm chú nhìn Long Thiên, lần đầu nói ra tâm tư của mình: “Tôi thích anh”.
Long Thiên cười xấu xa nói: “Được thôi, đừng yêu tôi là được”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!