Long Thiên cũng trông thấy Mộc Tiểu Nhã, định đi qua chào, ai ngờ cô hừ một tiếng xong liền quay lưng đi, Long Thiên hơi bối rối, nghĩ bụng chắc cô nhóc này ghen rồi.
Hoàng Phương Phi bước tới, cười nói: “Cô bạn của cậu giận rồi kìa, còn không mau dỗ đi”.
Long Thiên cười khổ: “Chị Hoàng, không thể nói bừa vậy được đâu, lời này mà để bà xã tôi nghe được là phải về quỳ trên tấm gỗ giặt quần áo đấy”.
Hoàng Phương Phi nhướng mày: “Vậy hồi nãy cậu còn dám trêu tôi, không sợ tôi mách với chủ tịch hay sao?”
“Sợ, sợ gần chết”, Long Thiên bộ dạng sợ vợ, ấm ức nói: “Chị Hoàng, chị không được hại tôi đâu đấy, nếu không sau này tôi còn lâu mới làm lá chắn cho chị nữa”.
Hoàng Phương Phi bị anh chọc cười, Vương Lệ Trân lấy phải tên này không biết là phúc hay là họa đây, anh giống như rượu vậy, mới uống cảm thấy hơi cay, nhưng càng uống càng cuốn, mắt nhìn người của Hoàng Phương Phi không phải chuẩn xác 100%, thế nhưng tương lai sẽ có không ít những cô gái ưu tú đâu vây quanh loại đàn ông như này.
Có thể ban đầu Hoàng Phương Phi cũng bị thu hút bởi anh, nhưng sau đó không dám vượt qua lôi trì, cô ta không khí chất bằng Vương Lệ Trân, không thuần khiết như Mộc Tiểu Nhã, cũng chẳng có được dáng vẻ quyến rũ lả lướt như Diệp Yêu Tinh, nếu thật sự dây dưa vào thì người không thể dứt ra không phải có mình cô ta thôi sao?
Hoàng Phương Phi không thích những công việc hay mối quan hệ mà cô ta không thể làm chủ, vì thế cái tên cứng đầu này nên để cho những người khác tranh giành thôi, cùng lắm cũng chỉ có thể giữ mối quan hệ thân thiết đúng mực với anh, không thể dấn thêm bước nào, và cũng không có dũng khí làm vậy.
Nghĩ thế, Hoàng Phương Phi liền nói: “Triệu Quang Lâm chắc chắn không dám đến gây sự với cậu rồi, nếu cậu vẫn chưa hả dạ, muốn tôi bỏ đá xuống giếng nữa thì tôi giúp cậu nghĩ vài cách chỉnh anh ta một trận?”
Long Thiên lắc đầu: “Thôi khỏi, anh ta chẳng qua là vì người đẹp mà nổi điên thôi, tôi chả chấp gì, nhưng mà sau này chị nên cẩn thận chút, đừng cứ để mấy tên này làm phiền tôi”.
Mặc dù Hoàng Phương Phi đã tính trước, nhưng nghe Long Thiên nói vậy vẫn cảm thấy hơi thất vọng: “Sao thế? Chưa gì đã chê chị phiền à?”
“Ý tôi không phải vậy”, Long Thiên sờ mũi, nói: “Theo suy nghĩ của tôi, chả có mấy người đàn ông có thể xứng với chị, tôi có thể kiềm chế không cho bọn chúng một trận, nhưng chúng cứ tìm đến cửa như thế thì sao tôi nhịn được, không phải lại than thầm một câu bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, sau đó rớt nước mắt tẩn cho bọn chúng một trận hay sao”.
Hoàng Phương Phi tức giận nói: “Hừ, miệng lưỡi không xương”.
Long Thiên cười hi hi: “Sao chị biết miệng lưỡi tôi không xương?”
Hoàng Phương Phi ngẩn người một lúc mới hiểu ẩn ý câu vừa rồi, tức đến mức định giơ tay đánh anh, Long Thiên cợt nhả xong liền nhanh chóng bỏ chạy.
Long Thiên nói vọng lại: “Chị Hoàng, chị nợ tôi một bữa nhé”.
Hoàng Phương Phi tức giận dậm chân, nhưng chỉ một lúc sau lại vén tóc nở một nụ cười quyến rũ: “Muốn tôi rút lui nhưng cứ nhất định phải chọc tôi đúng không, Long Thiên? Cẩn thận lòng người độc ác đó!”
Cách nhìn của đàn ông với phụ nữ về ái tình đa phần không giống nhau, nếu không sao lại có câu hát ‘Đừng cố đoán tâm tư của phụ nữ’, đến cả một người tình trường phong phú như Tiểu Nam Tử cũng đã mấy lần đau đầu vì vấn đề này, tấm chiếu mới Long Thiên không nhiều kinh nghiệm bằng Tiểu Nam Tử, đương nhiên không tránh khỏi gian nan trắc trở trên đường tình.
Cũng may là đặc tính đàn ông và phụ nữ không giống nhau, phụ nữ không biết bản thân muốn gì còn đàn ông thì hiểu rõ điều họ muốn. Một người tự cho mình là cực phẩm trong số những người đàn ông khác càng hiểu rõ mục tiêu của mình, đó chính là xây dựng tam cung lục thất hùng hậu cho riêng mình!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!