Long Thiên đại sát bốn phía, từng người một bị đạp ngã ngửa ra đất, chờ tới lúc vị đại sư huynh kia chật vật rút cây thông bồn cầu trên mặt ra định trả thù, thì cũng chỉ còn hắn và Triệu Quang Lâm là những người còn đứng vững. Những sư đệ khác, không ôm đầu, thì cũng ôm tay ôm chân, không một ai có thể đứng dậy, than khóc không ngừng.
Sắc mặt đại sư huynh đột nhiên trở nên khó coi, tuy mấy tên sư đệ này không phải là đối thủ của hắn nhưng cũng không hề dễ dàng đánh bại như vậy, lần này nếu hắn còn không biết thực lực của đối phương thì đúng là ngu ngốc. Ít nhiều cũng có chút oán hận cái người gọi là cậu chủ này, sao sư đệ lại dây vào một nhân vật nguy hiểm như vậy chứ.
Long Thiên không cho đại sư huynh thời gian lên tiếng hay cầu xin, dồn hết sức lực vào đầu gối nện cho hắn một cái vào mũi tới nỗi chảy máu mũi. Ước chừng cũng phải gãy sống mũi rồi, còn người thì bay về phía sau, nặng nề ngã xuống trước mặt tông sư đời đầu Triệu Minh Huy, mặt bê bết máu, trợn tròn hai mắt rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Triệu Minh Huy kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là đưa con trai cùng bỏ chạy, nhưng sao Long Thiên có thể dễ dàng tha cho Triệu Quang Lâm như vậy, thấy Long Thiên đã xông tới trước mặt Triệu Quang Lâm, trong tình thế cấp bách, Triệu Minh Huy vội vàng chạy như bay ra ngoài hét lên: "To gan lớn mật thật, thằng nhãi kia, mau dừng tay lại!"
Long Thiên thầm nghĩ nếu ông đã muốn bảo vệ tên ngốc này, vậy thì tôi sẽ giao hắn cho ông.
Bốp!
Triệu Quang lâm còn chưa hết kinh ngạc, đã bị đá một phát vào ngực bay về phía sau. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện phần ngực bị lõm xuống một chút, ra tay cũng nặng thật. Cổ họng Triệu Quang Lâm ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi. Triệu Minh Huy đến muộn một bước vô cùng tức giận, nhưng chỉ có thể đỡ lấy con trai của mình trước rồi mới tìm đối phương tính sổ.
Ông ta đưa một tay ra đỡ sau người Triệu Quang Lâm, người đã bước được nửa chân vào cấp Huyền, còn có thể đánh một trận không phân thắng bại với Vương Tu Thân như Triệu Minh Huy, chỉ cảm thấy có một lực đạo cực kì mạnh mẽ đánh vào cánh tay của ông ta, ông ta đành phải dùng cả hai tay đỡ lại, nhưng xung lực đó vẫn không hề giảm đi, Triệu Minh Huy chỉ thấy hai tay vô cùng đau đớn, giống như sắp bị xé nát vậy.
Đỡ thì đỡ được rồi nhưng lại bị dư lực đánh bật lại, hai tay sưng đỏ bị đập mạnh vào cây cột cùng Triệu Quang Lâm, may mà đã vận hết chân khí mới có thể đánh tan dư lực, nếu không cây cột này cũng không trụ được bởi một lực đập như vậy. Tới lúc này Triệu Minh Huy mới hiểu, con trai mình đã chọc phải một con quái vật khủng khiếp tới cỡ nào.
Những người có mặt ở đó đều vô cùng kinh ngạc, toàn bộ người ở mười hai tầng lầu, trừ anh Phạm đều mắt chữ o mồm chữ a.
Sau khi ngã xuống đất, Triệu Quang Lâm bị ngất xỉu, Triệu Minh Huy vội vàng đi tới thăm dò hơi thở của anh ta, may mà vẫn còn thở, Triệu Minh Huy thở phào nhẹ nhõm, nhìn Long Thiên với ánh mắt kính nể. Trước mặt Triệu Quang Lâm đang hấp hối, ông ta cũng mặc kệ cái danh tông sư đời đầu gì đó của mình, đột nhiên quỳ xuống, gục đầu xuống đất không nói một lời, hoàn toàn bái phục.
Long Thiên phất tay áo nói: "Nhỏ không hiểu chuyện, già cũng không biết dạy. Lần trước tôi đã hạ thủ lưu tình. Lần này, nể tình tấm lòng bảo vệ con trai của ông, tôi sẽ tha cho anh ta một mạng. Nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi độc ác".
"Không có lần sau, kể từ hôm nay, sẽ không còn ai trong võ quán nhà họ Triệu dám xuất hiện trước mặt cao nhân nữa", Triệu Minh Huy không ngẩng đầu lên hét lớn.
Long Thiên xoay người rời đi, Triệu Minh Huy vẫn quỳ xuống nói: "Cảm ơn cao nhân đã tha mạng".
Đùa chứ, một khi võ giả đã bước chân tới cấp Huyền thì cũng không cần phải quan tâm tới thế đời nữa, giết người cũng chẳng phải chuyện gì to tát, vị cao thủ cấp Huyền kia không phải là chiếc bánh ngọt để tranh đoạt của các thế lực lớn. Dù có giết cả nhà họ Triệu của ông ta rồi phất áo bỏ đi, thì cũng sẽ có thế lực sau lưng tìm người chịu tội thay, chứ chưa cần nói đến cậu thanh niên không chỉ đạt tới cấp Huyền ở trước mặt này.
Triệu Minh Huy, người đạt được cấp Địa ở độ tuổi hai mươi nuốt nước miếng một cái, trời ạ, tại sao lại để ông ta gặp phải một sát thần như vậy chứ?
Hoàng Phương Phi là người đến sau cùng, vừa tới nơi đã thấy rất nhiều người ngã ngổn ngang trên đất, tên đầu sỏ Triệu Quang Lâm thì ngất xỉu ngay tại chỗ, còn có một ông già quỳ mãi không dậy, cô ta mới xuống lầu chậm có năm phút mà mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng Phương Phi biết thân thủ của Long Thiên rất cao cường, nhưng trận chiến với Đoàn Ân Long chỉ là phần nổi của tảng băng, tới hôm nay thì cô mới hiểu, chàng trai này không chỉ có thân thủ cao cường, mà còn mạnh hơn mấy tên được xưng là tông sư đời đầu lấy một chọi mười kia gấp nhiều lần.
Cái gọi là người trong ngành nhìn thực tế, người ngoài ngành xem náo nhiệt, chính là tất cả thành viên tổ hai không hiểu được thế nào gọi là cấp Huyền, cấp Địa, những gì bọn họ nhìn thấy chỉ là Long Thiên một mình áp đảo đối phương. Cùng lắm cũng chỉ là thầm cảm thán võ nghệ cao cường của Long Thiên, chứ không thể nghĩ đến những điều mà Triệu Minh Huy đang suy nghĩ.
Những người ở tổ hai cùng nhau cổ vũ, hoàn toàn trái ngược với bộ mặt như nhà có đáng tang của tổ ba. Vốn tưởng rằng Triệu Quang Lâm có thể cho họ thấy người ở tổ hai sẽ gặp chuyện không may, cuối cùng không ngờ người gọi cả đàn em đến là Triệu Quang Lâm lại bị xử gọn trong nháy mắt. Xem ra những ngày tháng sau này bọn họ sẽ phải sống như một con chó cụp đuôi rồi, nếu không, không ai có thể đoán được liệu bọn họ có trở thành Triệu Quang Lâm tiếp theo không.
Tổ hai lại bắt đầu xôn xao, mọi người nhìn Long Thiên với ánh mắt tràn đầy sự tôn kính, có mấy cô gái gan dạ lại bắt đầu nháy mắt đưa tình, Hoàng Phương Phi vội vàng chạy tới hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!