Lữ mập nói được nửa câu thì không dám nói nữa, Long Thiên cũng không sợ mất mặt, cười hà hà nói: “Cô ta đáng lẽ phải tới thành phố Long thiến tôi chứ gì? Lão béo, ông nghĩ xấu về cô con dâu được nhà tôi nhận nuôi từ bé quá đấy, sự kiên nhẫn của cô ta phải gấp 10 lần tôi, kỹ năng giả vờ ngu ngốc cũng hơn tôi gấp trăm lần, đừng có thấy cô ta kẻ tám lạng người nửa cân cùng Long Lăng Tuyết mà tỏ vẻ khinh thường, thực tế có đến 10 Long Lăng Tuyết cũng không đấu lại Cừu Đông Thanh, nếu không ông thử nói xem sao người chiến thắng trong cuộc tranh giành chức phó chủ tịch năm nay lại là cô con dâu được nuôi từ bé đó chứ?”
Lữ mập không dám suy đoán bừa, ông ta đã quen biết Cừu Đông Thanh trước khi Quỷ nữ đao đó gây ra chuyện khiến người khác phải chấn động, đằng sau gương mặt ưa nhìn đó ẩn giấu rất nhiều điều Lữ mập không thể nhìn rõ và cũng không thể hiểu được. Sau này Lữ mập mới biết thân phận của cô ta rất nhạy cảm, lại nhớ tới những năm tháng cô ta nằm gai nếm mật ở nhà họ Long, ông ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh. May là dù Quỷ nữ đao này có tà ác như nào thì vẫn đối xử không tệ với cậu chủ nhà mình, Lữ mập nghĩ tới nghĩ lui, chợt vỗ bép vào đùi, dù không dám nói rõ ra, nhưng trong lòng cực kỳ khâm phục nước đi này của ông chủ.
Con trai nhà mình nhìn trúng con gái nhà người ta, vụ làm ăn này tính thế nào cũng là nhà chúng ta hời!
Trên đường quay về, Long Thiên bảo Lữ mập mua hộ mình một bộ quần áo, dù sao cũng không thể mặc nguyên bộ đồ dính đầy máu về gặp bà xã được, khi đến trước cổng biệt thự, Long Thiên thay đồ xong mới xuống xe, Lữ mập đi theo sau.
Long Thiên không quay đầu, hỏi: “Vết thương của ông không cần đến bệnh viện à?”
Lữ mập lắc đầu: “Bên tai đó của tôi chắc không thể khôi phục lại, không cần lãng phí sức lực, cũng chưa chết mà, về xem con gái thế nào mới là việc quan trọng, tránh để nó mất công lo lắng”.
Long Thiên xúc động: “Quả ớt nhỏ thật sự lo ông xảy ra chuyện gì, nếu không cũng sẽ không hạ mình đến xin tôi giúp đỡ”.
Lữ mập mỉm cười một cách yêu chiều: “Đứa con gái của tôi thực sự rất giống con nhím, đâm người khác đồng thời làm bản thân bị thương, không thể trách nó được, vợ tôi chưa kịp tận hưởng ngày hạnh phúc nào thì đã ra đi rồi, mấy năm qua tôi bận lo chuyện làm ăn, không chăm lo được cho nó, cũng may là giờ bù đắp vẫn còn kịp. Mặc dù ở lại thủ đô thì có thể đi theo ông chủ, tiếp tục thăng tiến, nhưng đối với tôi thế này là đủ rồi, tới Bắc Hải phát triển ít nhiều là để được ở cạnh con gái, tránh nửa đêm giật mình mơ thấy mẹ nó chửi tôi không có lương tâm”.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, gia đình của Lữ mập và Quả ớt nhỏ cũng vậy, chứ đừng nói đến người một lúc cưới liền ba bà vợ như Long Thiên Tượng thì trong nhà sẽ loạn đến thế nào.
Tới cổng biệt thự, Long Thiên xác nhận lại trên người đã hết sạch mùi máu mới mở cổng đi vào, tối nay anh tự quyết định đi ra ngoài, không biết bà xã có tức giận không, nhưng mà tức giận thì cũng là lẽ đương nhiên, làm gì có người chồng nào như anh, nếu anh mà là Vương Lệ Trân chắc cũng phải vả cho mình một cái thật mạnh.
Long Thiên thật lòng yêu Vương Lệ Trân rồi, thật ra cô không biết, bọn họ đã từng gặp nhau một lần ở thủ đô trước khi 2 người lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, lúc đó Long Thiên vẫn đang sống với ông, bất cẩn đi lạc ở quảng trường, Long Thiên bấy giờ mới có 5 tuổi, tóc tai quần áo trông như ăn mày, bị một đám đông trẻ con dựa hơi bố mẹ bắt nạt, bọn chúng ném đá vào anh, có một viên trúng ngực, một viên trúng tay, Long Thiên cắn răng không dám kêu, anh còn bị ép ngồi xổm giữa đài phun nước lạnh cóng, nhưng có chỗ nào lạnh bằng lòng người đây?
Rất may sau đó có một chị gái xuất hiện, không chỉ giúp anh lau nước mắt mà còn đuổi lũ trẻ kia đi, sau đó còn mua cho anh một xiên kẹo hồ lô, làm mặt xấu dỗ anh cười, ngồi đợi ông cùng anh, vào giây phút đó, một người trước giờ không biết cảm giác ấm áp là gì như Long Thiên đã tin vào sự tồn tại của thiên sứ trên đời này.
Long Thiên có thể không nhớ rõ gương mặt của chị gái kia, nhưng nốt ruồi lệ ở mắt trái của cô thì cả đời này anh cũng không quên, có lẽ vẫn tồn tại thứ gọi là duyên phận trong đêm tối tăm, ban đầu là cô bảo vệ anh, bây giờ đến lượt cậu bé đã trưởng thành kia bảo vệ cô.
Long Thiên vừa mở cửa liền trông thấy Vương Lệ Trân, người đã trở thành bà xã của mình bằng cách kỳ diệu nào đó, anh lắc lắc đầu, cố làm ra vẻ tươi cười, mang theo bộ dạng xin lỗi vì đã một mình xông pha hiểm nguy.