Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chiến Binh Bất Bại - Long Thiên (FULL)

Tần Tung Hoành lùi về sau tóm lấy cánh tay của Vương Lệ Trân, định cưỡng chế đưa cô bỏ chạy, nhưng dường như người đàn ông mặc trường bào đã đoán trước được việc này, lần đầu tiên dùng cả hai tay, số lượng kim châm tăng lên gấp đôi, vô cùng dày đặc. Từ trước đến nay kim châm của anh ta chỉ dùng để cứu người, nhưng cũng không có nghĩa là khả năng giết người sẽ yếu ớt. Long Thiên đã từng nói rằng, nếu như người đàn ông mặc trường bào này động sát tâm thì cho dù có là cao thủ cấp Thiên cũng không dám đối đầu.  

             Ngân châm vận sức chờ phát động, đã bao vây xung quanh Tần Tung Hoành, người đàn ông mặc trường bào cũng không sợ sẽ ngộ thương Vương Lệ Trân, anh ta có thể giết người thì đương nhiên cũng có thể cứu người, anh ta đã đồng ý với tên ngốc kia chỉ cần không để Tần Tung Hoành mang người đi là được, chứ không hề nói không thể bị thương. Hơn nữa tên này vẫn luôn đối đầu với mình ở Quỷ Môn, trút giận lên đầu vợ của anh thì cũng là điều hợp lý.  

             Thân phận của người đàn ông mặc trường bào thế là đã sáng tỏ, chính là Nhan Như Ngọc, người được gọi là thần y ở Quỷ Môn. Hai đôi chân gẫy của Tiêu Ngọc Phong chính là do anh ta hồi sinh lại.  

             "Muốn chạy?", giọng nói của Nhan Như Ngọc ôn hòa, thực sự tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với đám ngân châm đầy sát khí kia.  

             Nếu như còn có một tên thân tín ở đây thì hôm nay Tần Tung Hoành có thể chạy được, nhưng hắn lại bố trí toàn bộ thân tín ở chỗ Long Thiên, bởi vì hắn không đoán được rằng đối phương lại có thể mời được một cao thủ cấp Địa có thực lực ngang sức ngang tài với hắn.  

             Đúng là đi sai một ly đi một dặm mà!  

             Đối mặt với sự bao vây của ngân châm, Tần Tung Hoành vẫn túm chặt lấy cánh tay của Vương Lệ Trân muốn bỏ chạy, hai tay Nhan Như Ngọc khẽ phất, giống như phát hiệu lệnh vậy, vô số ngân châm rợp trời bay về phía Tần Tung Hoành, Tần Tung Hoành cũng không quay đầu lại, kéo theo Vương Lệ Trân cùng đám ngân châm chơi trò tốc độ kịch tính.  

             Thế nhưng dù tốc độ của hắn có nhanh cỡ nào thì cũng không thể thoát khỏi vòng vây của kim châm, lúc này Vương Lệ Trân đã trở thành vật vướng víu tay chân hắn,Tần Tung Hoành không còn cách nào khác, đành buông tay cô ra, sau đó nhón mũi chân lên, vút qua trăm bước, bỏ lại một câu hẹn ngày khác thỉnh giáo rồi biến mất hút vào bóng đêm.  

             Nhan Như Ngọc nhíu mày, không nói gì, hai tay khẽ phủi, vô số ngân châm biến mất trong không trung, Vương Lệ Trân ngây người tại chỗ, vừa nãy nếu như chậm một giây thì có lẽ cô cũng gặp nguy rồi. Tần Tung Hoành vì thoát thân nên hoàn toàn không màng đến sự sống chết của cô, uổng cho Vương Lệ Trân vẫn luôn cho rằng hắn có phong độ thân sĩ, đêm nay xem ra chẳng qua cũng chỉ là một tên ham sống sợ chết mà thôi.  

             Đã qua cơn nguy hiểm, Vương Lệ Trân và Quả ớt nhỏ thở phào một hơi, Vương Lệ Trân vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, có lẽ đã bị dọa sợ chết khiếp rồi. Cô quay lại nhìn người có nhan sắc không hề thua kém gì mình, Nhan Như Ngọc, gật đầu nói: "Cảm ơn đã ra tay cứu giúp".  

             Nhan Như Ngọc không nhìn Vương Lệ Trân, quay người đi vào trong biệt thự nói: "Nói với tên Long ngu ngốc, bây giờ lập tức cút về đây cho tôi, nếu trong vòng nửa tiếng không về kịp thì tôi sẽ tặng cô cho người vừa nãy đó".  

             Vương Lệ Trân có chút bất đắc dĩ, Long Thiên nói tính tình người này cổ quái, quả thật không sai mà. Vương Lệ Trân không dám chắc nên không tùy tiện trả lời, ngược lại Quả ớt nhỏ và Vương Manh Manh lại si mê nhìn Nhan Như Ngọc, người có thân thủ lợi hại không ít, vừa đẹp trai vừa giỏi võ cũng có, nhưng vừa xinh đẹp vừa đánh đấm giỏi thì đúng là của hiếm.  

             Vương Manh Manh thậm chí còn thay thế vị trí bạch mã hoàng tử Tần Tung Hoành thành Nhan Như Ngọc rồi, hai mắt long lanh ái mộ nhìn người đàn ông mặc trường bào này, khẽ lẩm bẩm lợi hại thật. Quả ớt nhỏ sao có thể không hiểu suy nghĩ của cô bạn thân này chứ, cô ta vốn dĩ là người vô tâm vô ý, âm thầm lườm rồi lén huých Vương Manh Manh một cái, Vương Manh Manh loạng choạng đứng trước mặt Nhan Như Ngọc, nhìn gương mặt xinh đẹp đến nỗi khiến người khác phải run sợ ở khoảng cách gần như vậy quả nhiên đã khiến cô gái nhỏ động sắc xuân rồi.  

             Ngại ngùng lúng túng không biết nên chào hỏi thế nào với đại mỹ nam, ngập ngừng cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Chị gái, chị thật đẹp!"  

             Vẻ mặt anh tuấn của Nhan Như Ngọc lập tức suy sụp, bình sinh anh ta ghét nhất người khác coi mình như phụ nữ, năm đó lần đầu tiên Long Thiên gặp Nhan Như Ngọc cũng gọi một câu người đẹp, kết cục sau đó bị anh ta truy sát đến nửa năm, nếu không phải công phu bỏ chạy của Long Thiên không tệ thì có lẽ sớm đã thành vong hồn dưới đám ngân châm của anh ta rồi.  

             Một câu này của Vương Manh Manh coi như đã vuốt phải đuôi cọp, Nhan Như ngọc không hề có một chút ý thức thương hoa tiếc ngọc nào, nóng nảy nói: "Cút ngay!"  

             Vương Manh Manh run sợ, vội vàng tránh sang một bên để nhường đường đi, Nhan Như Ngọc trực tiếp đi thẳng vào trong nhà, nhìn lão Hoàng đang nằm hấp hối trên đất, cúi xuống thăm dò hơi thở của ông ta, sau đó lấy ra một viên đan dược trong trường bào đặt trước mặt ông ta nói: "Nuốt đi, có thể giữ mạng lại đấy".  

             Lão Hoàng vẫn còn lại một tia ý thức lập tức vươn tay ra lấy đan dược cho vào miệng nuốt, vừa nuốt xuống đã thấy một sự ấm áp, lục phụ ngũ tạng đang được hồi phục, khí sắc cũng đỡ hơn rất nhiều, yếu ớt ngồi dậy cảm kích nói: "Cảm ơn anh bạn nhỏ".  

             Nhan Như Ngọc đứng lên đi vào phòng khách nói: "Không cần, tính hết lên người tên Long ngu ngốc".  

             Vương Lệ Trân đi theo sau vào nhà, đêm nay đúng thật là biến động, may mà người Long Thiên sắp xếp đã chịu ra tay, nếu không bị Tần Tung Hoành đưa đi thì có lẽ hơn phân nửa là cô sẽ phải chịu khổ, chỉ là lần này có người cứu, vậy còn lần sau thì sao? Cô đã được nhìn tận mắt năng lực của Tần Tung Hoành rồi, đừng nói là mấy vệ sĩ được huấn luyện bình thường, ngay cả có là Vương Tu Thân thì cũng vô dụng. Lẽ nào sau này không được rời khỏi Long Thiên nửa bước sao, vậy chẳng phải đúng ý anh sao?  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!