Ngày nay không phải bất cứ người đàn ông nào mặc được trường bào mà không gây ra cảm giác kỳ quặc, trừ người đàn ông còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ trước mặt đây, một thân mặc trường bào nhưng không có cảm giác kỳ quặc khác người, mà ngược lại còn mang đến cảm giác tiên phong cốt đạo, xuất sắc hơn người.
Người đàn ông mặc trường bào đứng sừng sững trước mặt Tần Tung Hoành nho nhã, thần sắc tự nhiên, khí thế không hề thua kém chút nào.
Hai người có ngoại hình tuyệt mỹ, đứng đối diện với nhau, không cần thêm bất cứ chi tiết nào, chính là một bức tranh vô cùng đẹp đẽ. Vương Manh Manh và Quả ớt nhỏ đứng đằng sau nhìn đến ngây ngốc, hai cô gái này trai đẹp thế nào cũng đã gặp qua, nhưng cái anh trai vừa xinh đẹp vừa khí chất thế này thì đúng là vẫn chưa từng được gặp. So sánh với làn da của hai người họ thì còn không trắng nõn nhẵn nhụi bằng người ta nữa, ngay cả Vương Lệ Trân cũng thoáng chút kinh ngạc, nếu như không phải người đàn ông tóc ngắn thì cô còn tưởng rằng đó là một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành ấy chứ.
"Là chướng ngại vật Long Thiên mời đến cản đường sao?", Tần Tung Hoành mỉm cười nói.
Người đàn ông mặc trường bào không trả lời, tay trái từ từ giơ lên, không khí xung quanh bắt đầu gợn sóng, dao động rất nhỏ, một chiếc kim châm nhỏ như sợi tóc chậm rãi hiện ra, tay trái của người đàn ông nhẹ nhàng phóng ra như búng ngón tay, kim châm lao vút về phía Tần Tung Hoành.
Tần Tung Hoành tiến lên trước nửa bước, dường như sợ chiếc kim châm này sẽ làm tổn hại đến Vương Lệ Trân mà hắn khó khăn lắm mới có trong tay, sau đó tay trái giơ lên tạo ra một hoa thương năm tấc, khởi động một vòng, kim châm bay đến vòng tròn này thì không thể tiếp tục di chuyển, nhưng lại phát ra âm thanh chói tai, kim châm không thể tiến về phía trước, Tần Tung Hoành nắm lấy hoa thương năm tấc, đầu thưowng xuống dưới đất, khẽ quát một tiếng: "Lên!"
Hoa thương dài năm tấc xới lên một mảng bùn đất từ đường bê tông bên ngoài biệt thự cuốn cả chiếc kim đâm bay về phía người đàn ông mặc trường bào, sau khi hoa thương cuốn bùn đất lên, vác thương lên vai, một cước ầm ầm đạp trên mặt đất, nhất thời khiến bụi đất cuộn lên ào ào, Tần Tung Hoành đạp trên bậc thềm lao về phía trước!
Người đàn ông mặc trường bào cười nhạo một tiếng, ống tay áo bên phải vung lên phần phật, quét sạch đám bụi đất chướng mắt, bụi bay đầy trời, nổ tung bốn phía, sau khi đống bùn đất hỗn loạn tạo ra từ chân khí dư thừa này rơi xuống đất thì đã gây nên vô số cái hố nhỏ.
Tần Tung Hoành trước mặt đã tiến đến gần, cây thương dài trong tay vững chắc, dũng mãnh tấn công về phía trước, thân hình người đàn ông mặc trường bào khẽ lùi về sau, tư thế tiêu sái, một công một lùi, tương phản với nhau!
Tay phải của người đàn ông mặc trường bào đang lùi về sau xoay tròn, chân khí lại lần nữa biến hóa, đằng sau lưng trái phải hiện lên ba chiếc kim châm, anh ta khẽ cười, kim châm cùng lúc lao đến, khoảng cách gần đến mức muốn tránh cũng không được. Tần Tung Hoành biến sắc, lập tức điều chỉnh tư thế, né tránh hai chiếc kim châm trái phải, chiếc kim châm thứ ba thì đã gần đến trán, chỉ còn thiếu một tấc nữa thôi là trúng rồi, Tần Tung Hoành trợn mắt, một cỗ áp lực cực đại lập tức được ngưng tụ lại, rõ ràng ngăn lại chiếc châm trí mạng đủ để tiễn hắn xuống hoàng tuyền.
Hạ thấp cơ thể xuống, nhảy lên thân thương, người đàn ông mặc trường bào hiếm lắm mới lộ ra biểu cảm thận trọng, lùi người về sau nhưng thật ra là đã tránh được một chiêu tiên nhân chi lộ, ngay sau đó tay trái ấn lên phần bụng của Tần Tung Hoành, chiếc kim châm được tạo ra từ chân khí xuyên qua bụng của Tần Tung Hoành đi ra ngoài, chỉ để lại một lỗ nhỏ mà mắt thường có thể thấy được.
Chiếc kim châm này không chỉ xuyên qua bụng Tần tung Hoành mà còn xuyên thủng cả một cây cột phía sau lưng hắn.
Tần Tung Hoành bị thương lùi lại muốn rút, nhưng người đàn ông mặc trường bào vẫn truy sát, bất thình lình một phát súng phản đòn nhắm đến tử huyệt yết hầu. Hay cho tên Tần Tung Hoành, hắn thế mà không ngại ăn một kim châm để dụ địch tới gần, quả nhiên là vô cùng nham hiểm giảo hoạt!
Hai người cứ ngươi tiến ta lui, khiến Vương Lệ Trân trợn mắt há mồm lên nhìn, trận đánh này quả thực còn khoa trương hơn trong phim truyền hình nữa. Cô vốn ban đầu không có ấn tượng lắm với cái gọi là võ đạo, cùng lắm thì cũng chỉ chứng kiến kỳ tích một chiến mười của Vương Tu Thân mà thôi, làm gì được chứng khiến màn long trời lở đất này chứ. Hôm nay được tận mắt chứng kiến mới biết thế nào đáng sợ, không ghìm nổi mà nghĩ đến vị nữ yêu đao ở thủ đô kia lẽ nào cũng khủng bố như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!