Chỉ là ông ta không ngờ, cậu đại thiếu gia mà Lữ mập hay nhắc tới đó lại thật sự dám một mình xông vào hang cọp, tối hôm qua có ba tên cao thủ cấp Huyền tới bắt Lữ mập đi, Hoàng Đông Lâm không ngốc, nếu như đối phương đã chủ động yêu cầu gặp mặt, vậy thì chắc chắn đã bày binh bố trận chờ long trọng hơn tối qua nhiều. Thực lực của cậu đại thiếu gia đó không yếu, nhưng hơn nửa là cũng lành ít dữ nhiều, nếu như cậu ấy ngã xuống thì có lẽ tất cả người trong nhà bao gồm cả ông ta cũng gặp chuyện chẳng lành.
Hoàng Đông Lâm đang suy nghĩ làm sao ứng phó thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ông ta nhíu mày, người duy nhất trong nhà không rõ có chuyện gì là Vương Manh Manh định đứng lên đi mở cửa nhưng lại bị Hoàng Đông Lâm quát: "Đừng nhúc nhích!"
Vương Manh Manh lập tức dừng lại, vẻ mặt hồ nghi, cô ta chỉ biết bố của Quả ớt nhỏ bị bắt đi, sâu xa bên trong thì không hiểu rõ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Hoàng Đông Lâm thì cũng tự hiểu ra người bên ngoài cửa tuyệt đối không phải người tốt gì cả.
Quả ớt nhỏ đi tới kéo Vương Manh Manh ra phía sau mình, cô ta chín chắn hơn Vương Manh Manh nhiều, đương nhiên biết người đến gõ cửa hỏi thăm lúc này chính là kẻ đã bắt bố mình. Long Thiên không nói cho Quả ớt nhỏ biết rốt cuộc là kẻ nào đã bắt bố cô ta, cô ta cũng không dám hỏi, vì hỏi cũng vô dụng, cho nên chỉ đành chờ ở đây.
Vương Manh Manh được bảo vệ phía sau nhỏ giọng nói: "Quả ớt nhỏ, rốt cuộc là có chuyện gì thế, có vẻ nghiêm trọng vậy, còn cả Long Thiên nữa, không biết đã chạy đi đâu rồi?"
Quả ớt nhỏ bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này cô vẫn phải đợi người khác giải thích giùm, chứ cũng không biết giải thích sao cho Vương Manh Manh, Hoàng Đông Lâm nói: "Cô chủ, cô dẫn cô Vương về phòng đi, khóa cửa lại, không được ra ngoài".
Quả ớt nhỏ lập tức làm theo, kéo Vương Manh Manh chạy lên trên lầu, Hoàng Đông Lâm đứng lên, chuẩn bị nghênh đón kẻ địch.
Cửa nhà bị mở ra một cách nhẹ nhàng, không hề phá cửa vào, mà bị mở ra như không khóa. Từ bên ngoài có một người đàn ông đang đi vào, diện mạo tuấn tú, nửa thân trên mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen, nửa thân dưới mặc một chiếc quần tông xuyệt tông đen với áo, chân đi một đôi giày da được lau sáng bóng, tổng thể đem đến có người khác một cảm giác cao lãnh nhưng không thiếu sự phong nhã.
Gương mặt như ngọc của người đàn ông mang theo một nụ cười ôn hòa, bất cứ ai lần đầu tiên nhìn thấy đều không thể nghĩ rằng hắn ta là loại người tội ác tày trời, huống hồ ngoại hình còn vô cùng đẹp đẽ, cho dù có làm chuyện xấu thì cũng có thể khiến người ta cảm thấy vui tai vui mắt thôi.
Vẻ mặt Hoàng Đông Lâm vô cùng kinh ngạc, ông ta hoàn toàn không ngờ được đây chính là người đã bắt chủ nhân của mình đi. Ông ta đã gặp hắn vài lần trong mấy buổi tiệc xã giao, cũng biết người đàn ông này là ai, chỉ là sao có thể là hắn, hắn và Lữ mập xưa này chưa từng có dây dưa gì đến nhau mà?
Không chỉ là Hoàng Đông Lâm ngạc nhiên, mà ngay cả Vương Manh Manh đang đứng trên lầu cũng vô cùng kinh ngạc, đây không phải là bạch mã hoàng tử của cô ta, Tần Tung Hoành sao? Sao lại đến đây chứ?
"Anh Tần, sao lại là anh?", Vương Manh Manh mở miệng hỏi.
Mặc dù Quả ớt nhỏ chưa gặp Tần Tung Hoành, nhưng cũng nghe nói đến danh tiếng của Bắc Hải Tam Tú, hơn nữa có một quãng thời gian Vương Manh Manh suốt ngày luôn miệng nhắc đến cái tên Tần Tung Hoành, nên Quả ớt nhỏ cũng có chút ấn tượng.
Tần Tung Hoành không đếm xỉa đến Hoàng Đông Lâm đang coi hắn là kẻ thù số một, quay đầu nhìn Vương Manh Manh vui vẻ nói: "Manh Manh, chị em có nhà không? Anh có chút chuyện tìm cô ấy".
Vương Manh Manh đang định nói thì Quả ớt nhỏ kéo cô ta lại, ra hiệu cô đừng nói những điều dư thừa.
Hoàng Đông Lâm hừ lạnh một tiếng, đôi chân tích lực đã lâu nhanh như chớp quét về phía tên công tử không biết tốt xấu kia, cơ thể Tần Tung Hoành nhẹ nhàng di chuyển, bàn tay trái nắm quyền đánh vào đầu gối của Hoàng Đông Lâm nhẹ nhàng một cái, Hoàng Đông Lâm thế mà lập tức ngã gục xuống đất, phát ra một âm thanh nặng nề, nền nhà bằng gạch men thượng hạng nháy mắt hiện ra một nứt lan dần ra.
Vẻn vẹn chỉ một chiêu đã khiến đầu gối trái của Hoàng Đông Lâm vỡ vụn, ông già rất am hiểu quyền anh nước ngoài này không khỏi choáng váng thở hổn hển, tay phải của Tần Tung Hoàng lại tùy ý đặt lên vai của Hoàng Đông Lâm, ông già đã bước một nửa vào cấp Huyền lập tức không thể nhúc nhích.
Cơ thể dường như bị một cỗ lực khổng lồ chế ngự, chỉ để giữ vững tư thế quỳ gối kia cũng đã phải dùng hết sức lực rồi, cửa thư phòng mở ra, Vương Lệ Trân với vẻ đẹp khuynh thành xuất hiện đứng trên lầu hai, từ trên cao nói xuống: "Bỏ ông ta ra, tôi đi với anh".
Tần Tung Hoành cười khổ một tiếng nói: "Trước sau như một đều không thích dông dài, anh còn tưởng em sẽ hỏi thêm mấy câu không liên quan nữa cơ, xem ra là do anh lo thừa rồi, như vậy cũng tốt, tiết kiệm được không ít sức lực".
Vương Lệ Trân quý chữ như vàng, đi từ trên lầu hai xuống, Vương Manh Manh vội vàng giữ chị gái mình lại, rồi lại nhìn anh chàng bạch mã hoàng tử của mình kia hỏi: "Anh Tần, rốt cuộc là có chuyện gì vậy!?"
"Nên giải thích thế nào đây?", Tần Tung Hoành có chút khổ não nói: "Tóm lại anh và chị gái em có chút chuyện cần bàn, sau này sẽ giải thích cho em sau".
Hoàng Đông Lâm nghiến răng kiên trì muốn đứng lên, nhưng tay của Tần Tung Hoành vẫn chưa buông ra, ông ta làm gì có sức lực để đứng lên, vận dụng hết tu vi toàn thân cũng không thể nhúc nhích, thất khiếu đã bắt đầu có vết máu rồi, cứ tiếp tục như vậy e rằng cách cái chết không còn xa nữa.
"Ông già, hà tất gì phải vậy?", Tần Tung Hoành bất đắc dĩ nói.
Hoàng Đông Lâm nghiến răng nói: "Có tao ở đây, mày không được mang ai đi hết!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!