Long Thiên rút tay ra, Trương Tử Thành ngã 'phịch' một tiếng xuống đất, trên ngực hiện ra một cái lỗ to, nhưng vẫn còn một hơi thở, hắn vươn tay ra như muốn cố gắng tóm lấy gì đó, nhưng chẳng tóm được cái gì, miệng vẫn không cam tâm đứt quãng nói: "A... cậu chủ... tại sao... tại sao cậu lại bỏ rơi chúng tôi?"
Mặc dù là thân tín, cũng đã sớm chuẩn bị bỏ mạng vì chủ nhân, nhưng cách chết này thực sự quá oan ức, không phải chết trên chiến trường bên cạnh Tần Tung Hoành, mà là bị vứt bỏ một cách vô tình. Trương Tử Thành hắn cũng là con người mà, đương nhiên không cam tâm, từ khi gia nhập vào nhà họ Tần vẫn luôn bán mạng vì Tần Tung Hoành, đến cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này, Trương Tử Thành không oán hận thủ đoạn độc ác của chủ nhân, chỉ là không ít thì nhiều cũng có chút đố kỵ, cùng là bán mạng như nhau, kết quả hắn và Lữ mập quả thật lại khác nhau một trời một vực.
Trương Tử Thành cuối cùng vẫn không thể có được câu trả lời, trút ra hơi thở cuối cùng, chết không nhắm mắt.
Long Thiên lau vết máu của hắn lên quần áo hắn, sau đó đi tới giúp Lữ mập cởi trói, tầm nhìn tập trung trên gương mặt đã bị mất một bên tai của Lữ mập, ánh mắt của anh vẫn giữ sự tức giận như cũ.
Lữ mập thần sắc sáng láng, vừa nãy ông ta tận mắt nhìn thấy uy phong của Long Thiên, thân thủ này cho dù có là thiên tài của mấy thế gia quy ẩn ở thủ đô có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp. Lữ mập rất mong đợi, đợi Long Thiên về thủ đô, để những võ giả nói như rồng leo, làm như mèo mửa kia được nhìn thấy phong thái cao thủ này của đại thiếu gia, còn không sợ cụp đuôi vào sao?
Lữ mập chú ý tới tầm nhìn của Long thiên, vẻ mặt không sao cả nói: "Cậu chủ, không sao, lão mập vốn đã xấu xí, thêm một cái tai hay bớt một cái tai cũng chẳng sao cả".
"Sớm biết thế này tôi đã không cho chúng chết dễ dàng như vậy rồi", Long Thiên lạnh nhạt nói.
Lữ mập cười rồi nhìn thi thể của Trương Tử Thành nói: "Đều là bán mạng vì người khác, tên này cũng coi như một đấng nam nhi, chết như vậy quả thật có lợi cho hắn rồi, có điều tôi cũng không làm được việc thiếu đạo đức như giày vò một xác chết nữa".
Long Thiên châm một điếu thuốc lên hút rồi nói: "Bên ngoài có mười bốn thi thể, cộng thêm của tên này nữa là tổng cộng mười lăm, tối nay ông bận bịu rồi".
Đây là lần đại khai sát giới đầu tiên của Long Thiên kể từ sau khi trở về Hoa Hạ, trước đây mặc dù ở Quỷ Môn anh đã giết không ít người, nhưng anh đều không cần phải lo việc dọn dẹp thi thể, bởi vì Quỷ Môn có bộ phần hậu cần đặc biệt chuyên phụ trách việc này, anh chỉ cần giết người là được. Nhưng lần này anh đến Bắc Hải có một mình, cũng may có lão mập, Long Thiên tin rằng ông ta sẽ xử lý rất tốt việc này.
"Cậu chủ yên tâm, tôi dám bảo đảm những người ở đây căn bản đều là dân lưu vong, chết thì chết thôi, không có ai đi điều tra đâu, chuyện này có lão mập lo là được rồi, bảo đảm không để lại chút dấu vết nào", Lữ mập vỗ ngực nói.
"Được, ông cho người dọn dẹp đi, tôi phải về rồi. Để lại toàn bộ chủ lực ở đây, còn bản thân hắn thì không thấy đâu, tên Tần Tung Hoành này chơi chiêu dương đông kích tây cũng mượt thật, mười một cao thủ cấp Huyền, cộng thêm bốn tay súng bắn tỉa, hào phóng thật, hơn nữa có lẽ hắn cũng chẳng hề thương tiếc một chút nào", Long Thiên cười lạnh một tiếng, lúc đến anh không thấy Tần Tung Hoành là đã đại khái đoán được dụng ý của hắn rồi, Vương Lệ Trân nói không sai, mục đích của hắn từ đầu đã không phải cái gọi là công thức thuốc, mà chính là Vương Lệ Trân.
Về phần cái hắn muốn là công thức chế tạo H2Z4 hay là thứ gì khác thì có lẽ phải đi hỏi trực tiếp rồi.
Lữ mập trong lòng vẫn sợ hãi nói: "Tôi thật sự không ngờ tên Tần Tung Hoành này lại độc ác như vậy, vốn dĩ cho rằng hắn chỉ là một tay doanh nhân biết làm ăn mà thôi, giờ xem ra Lữ mập tôi đã coi thường hắn rồi, có thể khiến nhiều người bán mạng vì mình như vậy, trong đó còn không thiếu cao thủ, lại có thể gãi đúng chỗ ngứa, biết bắt được lão mập tôi để dụ đại thiếu gia ra mặt, có quyết đoán lại có đủ sự nham hiểm, con người này thật không dễ đối phó. Lão mập tôi lăn lộn nhiều năm như vậy cũng chỉ có một vệ sĩ là lão Hoàng đã gần tiến vào cấp Huyền, mười một cao thủ cấp Huyền mà coi như không, nói vứt bỏ là vứt bỏ, cậu chủ, cậu giao đấu với hắn vẫn nên cẩn thận chút".
"Yên tâm, bất luận hắn có khó đối phó thế nào thì đêm nay phần nhiều là phải ở lại nhà họ Vương rồi", Long Thiên thản nhiên nói.
Lữ mập kinh ngạc nói: "Đại thiếu gia, đã sắp xếp người ở thủ đô kia ở bên chỗ nhà họ Vương rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!