Mấy tên cao thủ cấp Huyền mắt trợn tròn kia nhanh chóng hoàn hồn, chúng không có thời gian để khóc thương cho cái chết của thủ lĩnh đám thân tín, bởi vì nếu như không vực lại tinh thần thì sợ rằng người chết tiếp theo sẽ chính là bọn chúng. Thu lại suy nghĩ nắm chắc phần thắng trong tay ban đầu, lúc này không thể không nghiêm túc chiến đấu rồi, dù sao người bọn chúng phải đối mặt là một quái vật không thua gì cậu chủ của chúng.
Long Thiên sải bước chạy, đạp một nhát vào tên cao thủ trung phẩm đứng mũi chịu sào khiến hắn trực tiếp bay ngược về phía sau, còn chưa kịp phản công lại, Long Thiên lại quỷ mị xuất hiện trước mặt chúng, con dao găm trong tay lại hạ xuống, dứt khoát linh hoạt một chia làm hai, hiện trường máu tanh cực độ!
"Ba tên".
Bốn tên cao thủ cấp Huyền khác phản ứng cũng khá nhanh bao vây tứ phía, Long Thiên mang theo dao bên mình, vung lên con dao sáng loáng lạnh lẽo, thủ cấp của bốn tên cùng lúc rơi xuống đất!
"Bảy tên".
Long Thiên trong lòng không mảy may chút mặc niệm, sau khi nhìn anh dùng thủ đoạn gần như độc đoán tàn nhẫn giải quyết bảy tên, cuối cùng trong đội ngũ thân tín đó cũng có kẻ tỉnh ngộ phải lo lấy sống chết của bản thân rồi, lúc này khó tránh khỏi kinh hồn bạt vía. Một tên trẻ tuổi mới ra nhập vào đội ngũ thân tín chưa được bao lâu đã bắt đầu muốn rút lui, trong lúc những tên khác đều đang liều mạng xông lên thì hắn lại chậm lại một nhịp, do dự không biết có nên tham sống sợ chết hay không.
Hành động bản năng đó không qua mắt được Long Thiên, con dao trong tay anh lại một lần nữa được phóng ra mà không có dự đoán trước, xuyên qua một khoảng cách bay tới, cuối cùng cắm phập vào tên cao thủ cấp Huyền định bỏ chạy kia khiến hắn gục ngay xuống đất!
Lưỡi dao bên trên, thi thể bên dưới, thân dao run lên nhè nhẹ.
"Tám tên".
Long Thiên đứng tại chỗ vẫn đang giữ động tác phóng dao nhếch miệng cười nói: "Nếu đã đến rồi thì đừng mong rời khỏi".
Một cỗ sát khí to lớn bao vây toàn hiện trường, khiến tất cả mọi người không rét mà run, hơn nữa còn sinh ra ảo giác, nơi này giống như địa ngục, còn người thanh niên toàn thân vấy máu kia chính là Diêm Vương!
"..."
Mười phút trước, trong xưởng luyện thép, Trương Tử Thành lại nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Lữ mập, ông hi vọng chủ nhân của ông đến hay không đến?"
Lữ mập ngẩn người nhìn mặt đất nói: "Cái mạng quèn của Lữ mập tao đây không đáng để cậu chủ cứu, cho nên cậu ấy không đến tao còn mừng hơn, nhưng trong lòng tao biết rõ, nếu như cậu ấy không đến thì mùa đông năm đó cũng chẳng làm người tốt cõng một người lạ như tao vào phòng rồi. Những năm nay ở nhà họ Long, cũng đã nghe qua trong nhà họ Long có một vị Công Tôn vĩnh viễn không xuất quan, nghe nói vẫn luôn luyện cái gì mà nhân đạo, lão mập không hiểu, cũng chưa từng tiếp xúc với vị cao nhân này, nhưng cái gọi là nhân đó có lẽ chính là khoảnh khắc đại thiếu gia đưa tay ra với tao, tao đã được nhìn thấy rồi".
"Công Tôn vô địch, người được công nhận là cao thủ số một Hoa Hạ, một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi có thể so sánh với ông ta, lão mập, ông không phải có hơi khoa trương đó chứ?", Trương Tử Thành khinh miệt nói, đối với lão quái vật thật sự được gọi là vô địch kia, hắn luôn mang theo tư tưởng khao khát. Người tu luyện võ đạo có thể trở thành người như vậy chính là đã tu thành chính quả rồi.
Lữ mập cười nói: "Trong lòng tao, ông Công Tôn cũng được, mà ông chủ cũng được, tóm lại đều không bằng được cậu chủ. Bởi vì cậu ấy có thứ mà bọn họ không có được".
"Ồ? Là thứ gì vậy?", Trương Tử Thành thoáng chút hào hứng hỏi.
"Tuổi trẻ", Lữ mập đại trí giả ngu trả lời.
Trương Tử Thành khinh miệt đáp: "Cũng là vì tuổi trẻ, cho nên mới dám đơn thương độc mã chui vào chỗ chết đó".
Bên ngoài xưởng luyện thép truyền đến âm thanh khác thường.
Lữ mập đồng thời cố gắng lao lên liều chết một phen, Trương Tử Thành lùi về sau mấy bước, giơ một chân lên đạp ngã Lữ mập đang chật vật hấp hối, sau đó một trọng quyền hạ xuống đúng phần ngực của Lữ mập, lão mập lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Trương Tử Thành lau vệt máu trên mặt, chân vẫn không rời ngực của Lữ mập, đứng từ trên cao nhìn xuống nói: "Muốn chết cũng đừng vội, đợi nhìn thấy thủ cấp của chủ nhân ông xong, tôi sẽ thành toàn cho ông".
Mười phút sau, bụi bặm lắng xuống, bên ngoài cũng không còn một âm thanh nào vang lên nữa.
Trương Tử Thành cười ha ha nói: "Lữ mập, mới có mười phút đồng hồ, chủ nhân của ông cũng yếu ớt quá, xem ra tôi đã được mở mang tầm mắt rồi, hắn suy cho cùng cũng chẳng phải là cao thủ cấp Địa gì cả, nói ra cũng phải, nếu như đâu đâu cũng thấy cao thủ cấp Địa thì cũng chẳng đáng giá nữa".
Lữ mập nhìn ra ngoài cửa, như trút được gánh nặng, cười càng lúc càng đắc ý.
Cửa lớn từ từ được mở ra.
Trương Tử Thành quay đầu lại nhìn, trong lòng đang ảo tưởng nếu như thủ cấp của cậu chủ Long Thiên kia mà được mang tới, hắn nhất định sẽ hung hãn đá dưới chân, để anh hiểu rõ, anh dựa vào cái gì để so sánh với thiếu gia nhà hắn. Cho dù anh có phải là cao thủ cấp Địa hay không, có phải là con trai của vị Diêm Vương nào đó ở thủ đô hay không thì khi đứng trước mặt cậu chủ của hắn cũng chỉ là đồ bỏ đi.
Thế nhưng biểu cảm của hắn đã cứng đặc lại, một người đàn ông, một người đàn ông toàn thân nhuốm máu, giống như người vừa từ dưới địa ngục đi lên, từng bước từng bước chậm rãi đi về phía hắn.
Trương Tử Thành trợn tròn mắt, hắn thật sự không dám tin, mười cao thủ cấp Huyền cộng thêm bốn tay súng bắn tỉa đã hoàn toàn bị tiêu diệt chỉ trong mười phút sao?
Kẻ này rõ ràng không phải người, là quái vật!
Trương Tử Thành hét lớn một tiếng, chân khí toàn thân sục sôi ào ào lên, có sự tức giận muốn báo thù cho đồng bọn, nhưng nhiều hơn vẫn là không cam tâm trở thành kẻ bị bỏ rơi.
Tần Tung Hoành thất thủ rồi sao?
Không thể.
Vậy giải thích thế nào về màn xuất hiện trước mắt đây?