Điều này nằm ngoài dự đoán của Hoàng Đông Lâm, ông ta vốn tưởng rằng đối phương sẽ chỉ cung cấp một chút thông tin rồi mặc kệ, nhưng nhìn tình hình thì dường như là có ý định ra tay. Dù chưa từng tiếp xúc, nhưng ông ta lại có chút thiện cảm về vị thiếu gia này, vô cùng cảm kích nói: "Vậy thì làm phiền cậu chủ rồi".
Long Thiên không trả lời, đứng lên nói với Vương Lệ Trân: "Tới phòng em đi, anh có chút chuyện muốn bàn bạc với em".
Vương Lệ Trân hiểu ý.
Thấy anh không đưa ra biện pháp giải quyết gì, ngược lại còn chạy tới chỗ vợ, Quả ớt nhỏ đứng lên bất mãn nói: "Cuối cùng thì tôi cũng hiểu rồi, thì ra là vì anh bố tôi mới bị bắt cóc, Long Thiên, tất cả là tại anh, anh phải chịu trách nhiệm, nói đi, anh định cứu bố tôi thế nào đây?"
Long Thiên dừng lại, không thèm quay đầu mà đáp: "Chủ nhân tôi đây còn chưa chết, nếu ông ta dám chết, tôi nhất định sẽ đào cả mả nhà các người lên".
Lời nói tuy thô tục nhưng lại rất kiên định, khiến Quả ớt nhỏ bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm phần nào, nhìn bóng lưng người đàn ông này, dường như dù trời có sập cũng không cần phải sợ hãi.
"..."
Trong một tầng hầm ở ngoại ô Bắc Hải, một người đàn ông mập mạp ngã xuống đất, tay chân bị trói chặt, khắp mặt và toàn thân bê bết máu như một con chó chết.
Trương Tử Thành lặng lẽ nhìn người đàn ông mập này, lòng thầm nghĩ đây chính là kết cục thê thảm cho việc rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Thực ra, lúc đầu khi người đàn ông mập này được đưa đến đây, bầu không khí không hề khó xử như bây giờ, thậm chí còn được đối đãi khá tử tế, có thuốc có trà. Người nói chuyện với ông ta cũng không phải là khuôn mặt dữ tợn của Trương Tử Thành, mà là một người đàn ông trông có vẻ hiền lành và lịch thiệp, người đàn ông đó nói thẳng: “Lữ mập, chỉ cần ông giúp tôi một chuyện nhỏ là dụ Long Thiên ra sau đó đâm sau lưng anh ta một nhát, tôi sẽ cho ông 100 triệu, còn nếu không biết điều, tiếp tục đứng về phía cậu chủ của ông, vậy thì chỉ có con đường chết, tôi cũng nhẹ nhàng nhắc nhở ông, cái chết không hề thanh thản đâu đó”.
Không ngờ lão mập trông có vẻ nhát gan này lại trả lời một cách thẳng thắn như vậy: “Tần Tung Hoành, đừng nhiều lời nữa, muốn tao đâm cậu chủ sao? Đừng có mơ, nhưng tao không ngại dùng những ‘thứ khác’ để đâm một thằng đàn ông trông còn ẻo lả hơn đàn bà như mày đâu”.
Lời nói quả thực rất khó nghe, Tần Tung Hoành cũng không khách sáo, tươi cười bảo Trương Tử Thành đưa lão mập này lên từ từ ‘chăm sóc’, Trương Tử Thành đương nhiên hiểu ý nên cho lão mập một cái tát trước, hắn ta đánh cho khuôn mặt vốn đã mập ú của ông ta nay càng giống một cái đầu heo hơn, rụng mất mấy cái răng cửa.
Nửa tiếng sau, ra oai phủ đầu đủ rồi, Trương Tử Thành hoàn toàn nắm giữ thế chủ đạo cười khẩy nói: "Ái chà, không ngờ lão mập ăn thịt người không nhả xương trong lời đồn còn có nghĩa khí cơ đấy, thế nào, thoải mái chứ?"
Lữ mập nằm trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu, cười gằn nói: "Tần Tung Hoành cũng chỉ có thể giở những chiêu trò mà năm đó ông đây chơi chán rồi thôi. Haha, nếu không phải tay chân ông đây bị trói, thì thằng đàn ông không ra đàn ông đàn bà không ra đàn bà như mày đã bị ‘xử gọn’ rồi, hơn nữa còn không cần phải đeo bao cơ".
Trương Tử Thành nổi giận đùng đùng, cười ha hả đứng dậy, cho người giữ chặt lão mập lại, sau đó cầm dao găm chém về phía đầu của ông ta, con dao lóe sáng lên một cái, tai trái của ông ta lập tức rơi xuống đất, máu tươi phun ra, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Đứng từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt không mấy thay đổi của ông ta, Trương Tử Thành không đạt được thỏa mãn âm trầm nói: "Ông cho rằng tôi thật sự không dám giết ông sao?"
Lão mập bị mất một bên tai không kêu khóc thảm thiết như mong đợi mà chỉ cười khẩy một tiếng hòa lẫn với dòng máu tươi không ngừng chảy trên khuôn mặt ông ta, khiến người ta thấy mà phát hoảng.
Bị đánh tới ngất xỉu, rồi lại bị tạt nước lạnh đánh thức, thậm chí bây giờ còn mất cả một bên tai mà lão mập này vẫn sống chết không chịu cúi đầu? Trên đời này thật sự có người không sợ chết sao?
Trương Tử Thành làm cách nào cũng không có tác dụng, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng vẫn "tốt bụng" nói: "Lữ Mập, ông yên tâm, người của tôi làm việc rất sạch sẽ, gọn gàng. Cho dù Long Thiên có chết, chúng ta cũng sẽ không bị liên lụy. Ông không cần lo sẽ bị gia tộc đó ở thủ đô báo thù, lẽ nào ông thật sự tình nguyện chết vì một người chẳng cho chút máu mủ ruột thịt nào sao?"
"Long Thiên cũng không phải đại ca của ông, ông cần gì phải trung thành như vậy. Những người bán mạng như chúng ta đều hiểu sinh mạng đáng quý đến thế nào. Ông chết một cách lặng lẽ như vậy, e là Long Thiên cũng không biết được sự trung thành của ông đâu, liệu có đáng không? "
"Hơn nữa, nhà họ Long cũng không thể một tay che trời ở Hoa Hạ. Nếu ông về phe chúng tôi, Long Thiên Tượng cho ông bao nhiêu, tôi có thể cho lại ông gấp mười lần. Đảm bảo ông có thể sống một cuộc sống thoải mái hơn trước. Muốn tiền có tiền, muốn phụ nữ có phụ nữ, con người không thể cứ bám víu mãi một cành cây được, lẽ nào ông thật sự định treo cổ trên một cái cây mãi sao, các anh em đều cảm thấy không đáng thay ông, hay là ông thử nghĩ kĩ lại đi?"
Lữ mập mơ hồ nói: "Được, để tôi suy nghĩ lại".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!