"Đến nguyên nhân cũng không dám nói với tôi mà còn muốn trèo lên giường của tôi, đừng có mơ, Long Thiên, nói thẳng ra thì tôi đúng là có hơi thích anh, nhưng vẫn chưa đến mức yêu, hơn nữa tôi là một người phụ nữ thích sự thuần khiết sạch sẽ, tôi sẽ không chấp nhận được anh có người này người kia đâu", Vương Lệ Trân dịu dàng nói.
Long Thiên trở nên nghiêm túc nói: "Ít nhất anh không nói dối, cho đến nay anh chưa làm gì có lỗi với em, Mộc Tiểu Nhã hay Hoàng Phương Phi chẳng phải anh đều chưa đụng vào ai cả sao?"
"Bây giờ chưa đụng, nhưng sau này thì làm sao biết được có hay không", Vương Lệ Trân nghĩ ngợi một chút rồi lại đưa ra một câu hỏi khó, nói: "Anh nói nghe thử xem, anh theo đuổi tôi có bao nhiêu phần là do bản năng muốn chinh phục, bao nhiêu phần là do dáng vẻ cứ cho là không quá bướng bỉnh của tôi, và bao nhiêu phần là xuất phát từ lòng yêu thích chân thành đối với tôi".
Long thiên suy nghĩ, ước chừng hút hết khoảng nửa điếu thuốc mới nói: "Một phần là do tính chinh phục, bởi vì quả thật là em rất thích tỏ ra cao cao tại thượng, cho nên lúc nào anh cũng hận nỗi không thể đè em xuống. Bốn phần là do thích ngoại hình của em, lần đầu tiên gặp em ở Bắc Hải, anh đã cảm thấy nhiệm vụ lần này không thiệt rồi. Con người anh khá thích hư vinh, chọn vợ cũng phải chọn người xinh đẹp. Còn lại đều là vì em là Vương Lệ Trân thôi, anh không giỏi ăn nói, có rất nhiều điều muốn nói nhưng anh không biết làm sao để diễn tả cho rõ, dù sao đây cũng không phải là điểm mạnh của anh, nhưng đều là những lời thật tâm thật dạ của anh".
"Miễn cưỡng cũng đạt tiêu chuẩn rồi", Vương Lệ Trân cười nói: "Nhưng vẫn chưa đủ để tôi hồ đồ trao thân cho anh, cho nên tôi quyết định vẫn phải quan sát thêm một thời gian nữa".
Cô bị Long Thiên thuận thế ôm chặt vào lòng.
Long Thiên nhẹ nhàng nói: "Vậy em nói em lại thích anh, em đúng là không gặp may rồi".
Vương Lệ Trân dựa vào ngực Long thiên, ánh mắt hoảng hốt nói: "Có thể là do anh đã khiến tôi cảm nhận được thực ra tôi chỉ là một người phụ nữ yếu ớt cần người khác bảo vệ mà thôi".
Một người phụ nữ dù bên ngoài có mạnh mẽ có cường thế bao nhiêu thì sâu trong lòng vẫn mong có một người đàn ông có thể giữ chặt cô và bảo vệ cô. Đến nay Vương Lệ Trân đã hai mươi lăm tuổi, lần đầu tiên xuất hiện một người đàn ông như vậy, đây không phải là may mắn của Long Thiên, mà là hạnh phúc do chính Vương Lệ Trân tự chọn.
Vương Lệ Trân nói chuyện nhẹ nhàng như gió, còn thơm ngát hơn cả hoa cỏ.
Long Thiên xấu xa nghĩ tới chiếc lưỡi của cô, trong lòng cảm thấy khô nóng vô cùng.
Ông đây phải nhịn thôi!
Có thể nhịn được là người thường, không thể nhịn được mới là đấng nam nhi.
Vương Lệ Trân vươn tay ra sờ vào khuôn mặt có phần tang thương của Long Thiên, ngón tay nhẹ nhàng ma xát, sau đó hỏi: "Sinh ra ở nhà họ Long chắc mệt lắm đúng không?"